“Ngõ Thủy Tỉnh ở Tây Ninh cũng có hàng thịt dê xiên được lắm, sâu
tuốt bên trong, ăn chung với sữa chua bò Tây Tạng và mỳ lạnh của hàng kế
bên thì phải gọi là mỹ vị trần gian.”
Đến đó thì Dương Tiếu Văn cũng chịu mở miệng: “Ngoài thịt dê xiên ra,
em còn ăn gì nữa?”
“Ha ha, có a, ở Thành Đô có ăn lẩu ngon dữ lắm, cơ mà lúc sau thì động
đất, chạy loạn tùm lum luôn.”
“Lúc đó anh nghe được em cũng ở vùng động đất, hoảng đánh rớt cả
cốc, tiêu luôn một xấp báo cáo.” Dương Tiếu Văn nói tiếp, giọng thật bình
ổn: “Sau nghĩ em còn lên mạng viết tin được, chắc không sao rồi, nhưng
cuối cùng vẫn không nhịn được.”
“Tôi biết.”
“Anh không dám liên lạc với em nữa, chỉ sợ em không thèm để ý đến
anh, thành ra từ đó anh sẽ lén lén theo dõi, thấy em online là tốt rồi, chỉ cần
em không việc gì là được.” Dương Tiếu Văn nói, tay lơ đễnh mơn trớn mớ
tóc Lý Dĩ Thành xõa trên gối.
“Tôi biết.” Lý Dĩ Thành lẳng lặng nhìn những lọn tóc mình bị vê vê
cuộn cuộn trên ngón tay Dương Tiếu Văn.
“Du lịch khiến em trở thành chính mình, thật vui thay cho em.” Giọng
Dương Tiếu Văn nghe ra đôi phần cảm thán.
“Năm ngoái ngoài động đất, tôi còn thấy tuyết rơi nữa đó.” Qua một hồi
lâu, Lý Dĩ Thành mới nói, “Tuyết thật luôn, tuyết rơi từ trên trời xuống ấy.”
lúc mới đầu thấy tuyết tôi còn thầm thăm hỏi anh nữa kia.
“Thật sao? Anh cũng thế, năm ngoái cũng gặp ở Bắc Kinh.” Dương Tiếu
Văn có chút hưng phấn: “Đẹp tuyệt vời luôn, lúc ấy anh còn nhớ cả cái