BẤT DẠ THÀNH - Trang 192

“Mặt một đấm, bụng hai đấm, đau chết đi được, xoa xoa cho anh đi?”

“Tôi cho thêm hai đấm nữa nhé? Sao anh dẫn cậu ta đến quán mì hả? Đã

ngoắc tay hứa không được đưa ai khác đi với tôi rồi cơ mà.”

“Vì anh nghĩ cậu ấy là người nhà, không phải ai khác, anh sai rồi, em

đừng giận, sau này anh không bao giờ đưa bất cứ ai đến nữa.”

Lý Dĩ Thành bật cười, “Đúng như tôi nghĩ.”

“Tiểu Thành…” Dương Tiếu Văn quay người lại, ôm Lý Dĩ Thành, hôn

hôn hai cái, “Dù sao, sau đó mấy ngày anh đã chia tay với cậu ấy.”

“Vậy là anh mất cả chì lẫn chài hở?”

“Nhưng anh không thể lừa dối chính mình, A Tả cũng rất thích hợp với

anh, nếu không bọn anh đã không ở bên nhau đến sáu năm, nhưng cậu ấy
không phải em, hai tháng ấy, em đưa anh đến một nơi cậu ấy không thể
sánh kịp, thậm chí anh còn muốn cảm ơn cậu ấy hồi đó đã bỏ anh, nên anh
mới gặp được em.”

“Dương Tiếu Văn! Từ hồi nào anh học được ăn nói ngọt xớt vậy hả.” Lý

Dĩ Thành nghi ngờ nhìn nhìn Dương Tiếu Văn.

“He he he, bốn năm nay ngày nào cũng ôm sách học~” Dương Tiếu Văn

có vẻ rất chi đắc ý: “Thật ra A Tả nói đúng một điều, chúng ta vẫn chỉ là trẻ
nít, tình yêu đích thực trọn đời, chỉ có những người đã sống bên nhau đến
bảy, tám mươi tuổi mới có tư cách nói.”

Yêu đến trọn đời, vốn không phải từ để bọn trẻ hơn hai chục tuổi đầu

như họ nói được, bọn họ chỉ có thể nói yêu đương, vừa nói vừa tập tành
yêu, chứ không phải viển vông chuyện cả đời khi chẳng có gì trong tay thế
này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.