BẤT DẠ THÀNH - Trang 57

“Anh cũng thế, mới thấy tuyết đọng dơ hầy trên núi Hợp Hoan thôi à.”

Dương Tiếu Văn nói.

“Anh mắc máy nghe trộm trong đầu tôi hở, tôi vừa nghĩ tới là anh nói

liền à.”

Dương Tiếu Văn bật cười sầu đời, lại một hồi sau mới nhẹ nhàng nói

tiếp, “Em a, coi qua thì cũng dễ gần, nhưng đích thực ra lại là: người sống
đừng hòng tiếp cận, ở ngay đây đấy, mà cũng thật xa xôi.” Lý Dĩ Thành
không đáp, chỉ im lặng để ngón tay anh ta lướt trên tóc mình.

“Giống như tranh thủy mặc, dù mới đầu phết mực phóng tay, nhưng hòa

nước vào rồi, lại loang đi như không có.” Dương Tiếu Văn bồi thêm một
câu.

“Anh đúng là bánh đĩa bay đậu đỏ thật.” Đợi đến khi Dương Tiếu Văn

chải xong thuốc tẩy màu, Lý Dĩ Thành mới nói, “Tại sao cứ phải những lúc
tôi không nhìn thấy mặt anh, anh mới nói chuyện kiểu đó nhỉ?”

“Vì ánh mắt em bình thường cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta

ấy, nhìn vào rồi tự nhiên nói không nên lời.” Dương Tiếu Văn thật thà đáp.

“Tôi là Medusa hay sao…”

“Còn dễ sợ hơn bả nhiều.”

Lý Dĩ Thành cúi đầu, không ừ hữ gì, Dương Tiếu Văn vẫn hồn nhiên nói

tiếp, “Vì trông đẹp vậy, nên anh rất tò mò hai mắt phượng sưng húp kinh dị
Tiểu Lam nói thật ra trông thế nào, cơ mà đợi lâu vậy vẫn chưa được
thấy…”

Lý Dĩ Thành giơ chân phải, rút cái dép lê xanh trắng (*) quẳng ra sau

lưng, “Ai nha~”Dương Tiếu Văn làm bộ la lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.