BẤT KHUẤT - Trang 123

Tôi bước xuống bệ đi ra cửa. Nhưng tôi lại quay lại bảo nó:

- Thư một lát, tôi lấy cái này đã.

Tôi mở túi lấy một cái áo bà ba ra mặc thêm vào người. Tôi nghĩ bây

giờ mùa thu rồi, đêm đã bắt đầu lạnh, nếu tôi vì rét mà run, chúng có thể
ngỡ là tôi sợ thì nguy hiểm. Cài đủ năm cái cúc đàng hoàng, kéo tà ngay
ngắn xong tôi bước ra.

Sân chuồng cọp đầy trăng. Hôm nay 17 hay 18 tháng 8 âm lịch gì đó,

mới qua tết Trung thu, trăng sáng lắm. Tôi nhìn hút thấy bóng mấy người đi
ra: ông già Ngọc và Trần Trung Tín.

Chúng đưa các anh kia đi trước, tôi đi sau. Tôi tính nhẩm:

- Còn khoảng vài chục người, nó làm tỉa vài đêm là hết. Làm sao báo

cho anh em lao 2 biết được bây giờ? Báo cho biết địch đang thủ tiêu anh
em chuồng cọp...

Chúng đẩy vai tôi.

Tôi cất bước. Và tôi ngoái cổ lại nhìn thật lâu những cánh cửa chuồng

cọp: anh Nguyễn Minh ở gian này, anh Bình ở gian này. Anh nào ở gian
nào tôi biết hết. Tôi thầm chào các anh: "Thôi vĩnh biệt các đồng chí, tôi về
với Đảng, với dân đây!". Tự nhiên lúc này lòng tôi rộn lên một niềm tin rất
lạ: những người bảo vệ được uy thế của Đảng là các đồng chí còn sống
hoặc chết sau tôi này!

Tôi đi đều bước. Đường vắng tanh. Những vòm cây tối, ấm và những

lá cây ở bên ngoài ánh lên bóng ngời.

Tôi đi sánh vai thằng cán bộ cải huấn. Cả hai, bước lùi lũi không ai nói

một câu. Cũng hay, chưa bao giờ có một cảnh dạo trăng đêm ở Côn Đảo thế
này. Đến vườn dừa, rẽ ngoẹo một chút ra chỗ đá đắp bên đường gần cầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.