“ Ừhm, giữa trưa thế này mà hai người chuẩn bị đi đâu vậy a.” Lữ Minh
Dương vội vàng chuyển hướng đề tài nói.
“ Đi truyền tài liệu. Vấn đề hóc búa bao lâu nay rốt cục bước đầu đã
được phá giải, chúng tôi phải nhanh chóng truyền tư liệu về để nhà đài biên
tập và phát sóng.” Đại Quân lắc lắc cái DV trên tay, nói:” Ở vùng núi xa
xôi này không có tuyến cáp, tín hiệu không dây thì lúc có lúc không, chỉ có
phía đông trên đỉnh núi kia thì tín hiệu coi như tốt một chút. Chẳng qua
dùng mạng không dây truyền mấy cái dữ liệu này, chỉ sợ không mất hai ba
giờ đồng hồ thì cũng truyền không xong.”
“ Chính là sườn núi phía đông thôn hả?” Lữ Minh Dương trong lòng
máy động, hỏi,” Hai người có gặp qua ngôi mộ nào ở đó không?”
“ Bác sĩ Lữ, anh cũng biết à?” Chu Đình đột nhiên hỏi.
“ Biết chuyện gì?” Lữ Minh Dương nói.
“ Mấy đứa nhỏ trong thôn chết đi đều chôn tại nơi đó.” Đại Quân nói,”
Mấy người vùng núi này thật là mê tín, đáng lẻ mấy đứa nhỏ đều là mai
táng tại phần mộ của gia đình chúng, nhưng sau đó không biết như thế nào
lại nói là oan hồn mấy đứa nhỏ này không tiêu tan, mai táng gần nhà sẽ gây
tai họa cho thôn, lại quật hết lên di dời đến sườn núi kia hạ thổ an táng lần
nữa.”
“ Đừng nói nữa, nghĩ tới chuyện này là tôi lại thấy âm u ớn lạnh.” Chu
Đình ôm cánh tay chà chà, tựa hồ cảm thấy lạnh cả người,” Đại Quân, anh
đi một mình đi, tôi không dám trở lại đó đâu.”
“ Sợ cái gì, thế giới này làm gì có quỷ chứ? Bác sĩ Lữ và mọi người
không phải đều nói mấy đứa nhỏ này là bị bệnh động kinh thôi sao.” Đại
Quân ha ha cười nói.