BẮT MA ĐẶC CÔNG - Trang 145

gì, chính mình có thể lập tức mở thùng hàng, đem khẩu súng huyết tương
lần nữa nắm trong tay.

“ Ai, già rồi, khó ngủ đó mà.” Ngô tam thúc thở dài một tiếng, nói,” Với

lại, mấy đứa con nít rất nghịch ngợm a, tôi giúp các cậu trông chừng mấy
chiếc xe một lát.” Ngô tam thúc xoay người đi tới, ánh trăng mờ ảo chiếu
vào một bên mặt của ông ta, làm cho Lữ Minh Dương thấy được những nếp
nhăn trên gương mặt đó, cùng một ánh mắt rất tinh nhanh.

Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày, bây giờ là đêm hôm khuya khoắc, làm

sao còn có thể có con nít chạy ra ngoài phá phách đây?

“ Cảm ơn thúc.” Lữ Minh Dương nhàn nhạt nói, “ Thúc cũng sớm một

chút trở về nghỉ ngơi đi. Cả ngày lên núi chăn dê, thức khuya dậy sớm,
cũng phải chú ý thân thể nhiều một chút nha.” Lữ Minh Dương nhìn chằm
chằm vào con mắt kia của Ngô tam thúc, thử dò xét nói.

“A a, cám ơn cậu, cậu trai trẻ tâm địa thật tốt quá, biết quan tâm đến

mấy người già cả như tôi nữa a.” Ngô tam thúc thở dài một tiếng, nói tiếp,”
Tôi đây chỉ là một bộ xương già không có giá trị gì, chính là mấy người
thành phố các cậu phải chú ý một chút a. Một khi các cậu đã tra ra là bệnh
gì, liền nhanh chóng trở về đi, vùng sơn cước cũng không phải là địa
phương hay ho gì đâu...”

Lữ Minh Dương nghe ra trong lời Ngô tam thúc còn có ý khác, vội vàng

hỏi:” Ý thúc là...”

Ngô tam thúc lại khoát tay áo, ngắt lời Lữ Minh Dương, thở dài một

tiếng, lại nói:” Kim lão thái nói, hôm nay các cậu đã gây ra đại họa, tôi thấy
hay là nhóm người mấy cậu sáng mai đi nhanh đi thôi, bằng không...” Ông
ta nói xong lại thở dài một tiếng, chắp hai tay sau lưng xoay người chậm rãi
hướng phía nam thôn mà đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.