Lữ Minh Dương trong lòng than thầm một hơi, nhìn Chu Đình trong bộ
đồ ngủ vải bông, sự tình tựa hồ ngày càng phức tạp. Nếu Đại Quân thực sự
gặp phải ác linh, như vậy cơ hội sau này cậu ta còn có thể đi ra ngoài phỏng
vấn coi bộ là thập phần xa vời.
Hắn không khỏi lại nhớ tới lời của Ngô tam thúc, Kim lão thái nói nhóm
người của mình hôm nay đã gây ra đại họa, muốn mọi người sáng sớm liền
rời đi, nhưng hiện tại trời còn chưa sáng cũng đã xảy ra chuyện rồi. Mình
gây ra đại họa gì chứ? Là chuyện cứu tiểu Binh lúc trưa sao? Nhưng nếu
đúng như vậy, người đầu tiên mà ác linh muốn đối phó nên là chính mình
mới đúng, vì cái gì lại bỏ qua mình mà xuống tay với Đại Quân đây?
Dựa theo ý của Trương giáo sư, bốn người phân làm hai tổ chia nhau
tìm kiếm. Dù sao thôn này cũng lớn như vậy, có thể Đại Quân không tìm
thấy WC lại chạy ra ngoài mấy khe núi cũng nên?
Lữ Minh Dương cùng Chu Đình một tổ hướng phía nam thôn mà đi.
Xuyên qua sân trước ủy ban thôn, hai người theo đường lớn đi chầm chậm,
cẩn thận nhìn xem bên đường có hay không WC hoặc là thân hình Đại
Quân bị té ngã trên đất.
“ Bác sĩ Lữ, buổi tối có phải anh đã ra khỏi phòng không a?” Chu Đình
chỉnh sửa lại bộ đồ ngủ vải bông trên người, nhưng mà như vậy càng làm
những chỗ lồi lõm trên người hiện ra rõ ràng hơn. “ Tôi nghe được tiếng
mở cửa phòng của anh đó.”
Buổi tối hôm nay mình đã rất cẩn thận, không nghĩ tới lại bị cô ta nghe
được. Lữ Minh Dương thầm than một hơi, ha ha cười nói:” Tôi cũng bực
bội đây, ban ngày rõ ràng là đã ổn rồi, không hiểu sao buổi tối vẫn bị đau
bụng.”
“Hừ, tôi đã nói anh phải uống thuốc mà, anh lại không chịu nghe. Anh
đi ra ngoài thời gian dài như vậy, nhất định là bị tiêu chảy nghiêm trọng