“ Tôi muốn anh nói cho tôi biết buổi tối hai hôm nay anh đi ra ngoài
làm gì.” Chu Đình lạnh lùng nói,” Không cần nói cho tôi biết cái lý do anh
bị đau bụng!”
“ Cô không phải hoài nghi tôi giết Đại Quân đó chứ?” Lữ Minh Dương
nhìn vào mắt Chu Đình, thản nhiên nói.
Chu Đình cũng không trả lời, chỉ là dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn vào
mắt Lữ Minh Dương, không chút nao núng.
Lữ Minh Dương thở dài, thu hồi ánh mắt, ảm đạm nói:” Cô cho rằng tôi
có lý do để sát hại Đại Quân sao chứ?”
Chu Đình vẫn không trả lời.
Lữ Minh Dương dừng một chút, lại nói:” Vả lại, cô cho rằng tôi có năng
lực làm cho một người đang khỏe mạnh, đột nhiên phát bệnh động kinh sao
chứ?”
Chu Đình lại đột nhiên oa một tiếng khóc rống lên, lập tức nhào vào
trong lòng ngực Lữ Minh Dương.
Lữ Minh Dương ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nắm hai
vai Chu Đình, hắn thực cũng không nói câu gì an ủi, chỉ là nhẹ nhàng vuốt
mái tóc của cô, đến khi Chu Đình dần dần ngừng tiếng khóc, hắn mới nhỏ
nhẹ nói một câu:” Nếu Đại Quân thực là chết oan, tôi nhất định sẽ cho cậu
ta một cái công đạo.”
Chu Đình lại đột nhiên từ trong lòng Lữ Minh Dương vùng vẫy thoát ra,
nhìn vào mắt hắn nói:” Tôi cũng cảm giác được có cái gì đó không đúng,
anh nói mau, chuyện này đến tột cùng là sao? Anh tra được cái gì?”
Lữ Minh Dương trong lòng cười khổ một tiếng, không nghĩ tới cô gái
này lại có thể phản ứng nhanh nhạy như vậy. Hắn cũng nghiêm trang nói:”