BẮT MA ĐẶC CÔNG - Trang 162

cứ tiếng động nào. Nếu hiện tại không phải trời đã sáng rõ, nếu không phải
chính mình thực không có đeo mắt kính, Lữ Minh Dương thậm chí tình
nguyện tin tưởng rằng bà ta chỉ là một cái quỷ hồn.

“ Đi thôi.” Vưu Tiểu Dũng thở dài, hướng Lữ Minh Dương nói.

“ A, anh đi về trước đi, tôi ở lại với hắn một chút.” Lữ Minh Dương

hướng ánh mắt về phía Đại Quân đang nằm trên giường nói.

Vưu Tiểu Dũng lại thở dài, vỗ vỗ vai Lữ Minh Dương, đem cái băng ca

trên đất ra chỗ đất trống đốt đi, sau đó đi ra ngoài.

Lư Minh Dương nhìn Vưu Tiểu Dũng đã đi xa, lúc này mới chầm chậm

đi đến cái giường mà lão bà đang nằm, nhàn nhạt nói:” Lão bà chính là
Kim lão thái phải không?”

Kim lão thái co thân mình, nhàn nhạt ngước đầu lên liếc Lữ Minh

Dương một cái, trong đôi mắt già nua vẫn đục đó tràn đầy một loại tình
cảm phức tạp, tựa hồ là thương tiếc, lại tựa hồ là lạnh lùng. Bà ta nhẹ nhàng
thở dài một tiếng, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nhẹ nhàng thì thào nói:” Chạy,
chạy nhanh đi thôi, đừng đợi đến khi trời tối...”

Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày, bà lão trước mắt này quả nhiên là Kim

lão thái, chính là không nghĩ tới bà ta đã già như vậy, càng không có nghĩ
đến bà ta đã già như vậy còn có thể một thân một mình sống cô đơn trong
miếu. Nhưng lời của bà ta đến tột cùng là có ý tứ gì? Còn nữa, ngày hôm
qua bà ta cảnh cáo lại là bởi vì sao đây? Có phải là bà ta đã đoán trước Đại
Quân sẽ chết? Như vậy tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, bà ta có phải là lại
đã đoán được cái gì rồi không?

“ Kim lão thái, tôi...” Lữ Minh Dương mới vừa mở miệng, Kim lão thái

lập tức cắt ngang lời hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.