Lữ minh Dương âm thầm lắc đầu, tiểu Hồng trước mắt tựa hồ cùng nữ
quỷ âm hiểm ác độc vừa rồi hoàn toàn là hai dạng khác biệt, tựa hồ chỉ một
thoáng nó lại biến thành một cô gái có chướng trí nhẹ, trong mắt nó coi tiểu
Binh như là một món đồ chơi mà nó yêu thích nhất, nhưng lại sắp bị người
khác cướp lấy để chơi.
“ Dụ nó lại đây.” Kim lão thái thấp giọng nói với Lữ Minh Dương.
Lữ Minh Dương âm thầm gật nhẹ đầu, a a cười nói:” Tiểu Binh, ca ca
cùng với em chơi trò bác sĩ bệnh nhân được không?” Hắn vừa nói, vừa liếc
mắt nhìn tiểu Hồng ngoài cửa, quả nhiên thần sắc của nó biến đổi, hung
hăng trừng mắt nhìn lại Lữ Minh Dương, trong ánh mắt tràn ngập sự oán
độc.
“ A, tiểu Binh làm bác sĩ, ca ca làm bệnh nhân, được không?” Lữ Minh
Dương khẽ cúi người xuống, cười hì hì nói với tiểu Binh.
“ Được. Ca ca đã cứu tiểu Binh, tiểu Binh cũng muốn khám bệnh cho ca
ca.” Tiểu Binh rốt cục chậm rãi lộ ra vẻ tươi cười.
“ Tiểu Binh, tiểu Binh đừng chơi với bọn họ, mau trở lại chơi với tỷ tỷ,
tỷ cho em ăn ngon...” Tiểu Hồng khẩn trương hét toáng lên, biểu tình trên
mặt nó tựa hồ càng chứng minh nó tựa hồ có bệnh chướng trí nhẹ.
Lữ Minh Dương ảm đạm cười, tiếp tục nói với tiểu Binh:” Bác sĩ tiểu
Binh, bụng ca ca không thoải mái, em mau giúp ca ca khám đi.”
“ Không!” Tiểu Hồng đột nhiên tru lên, nói:” Các ngươi không thể cướp
nó đi! Nó là của ta! Ta muốn giết các ngươi!”
Nó thét lên, điên cuồng từ cửa phóng vào, giống như một trận cuồng
phong lớn hướng Lữ Minh Dương phóng tới.