BẮT MA ĐẶC CÔNG - Trang 236

Nhưng tiểu Binh lại dừng lại cước bộ, nghẹo đầu nhìn bé gái, bộ dạng

cẩn thận lắng nghe. Lữ Minh Dương thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi,
nhưng một chút cũng không mất cảnh giác.

“ Không! Ngươi gạt ta, tỷ tỷ đối với ta rất tốt, tỷ ấy như thế nào lại hại

ta chứ?” Tiểu Binh đột nhiên phẫn nộ nói.

“ Phải, tiểu Binh, đừng nghe bọn họ, bọn họ muốn lừa gạt em đó, tỷ tỷ

đối với tiểu Binh là tốt nhất. Tiểu Binh ngoan, đưa bọn họ ra ngoài đi,
chúng ta cùng nhau đi chơi được không?” tiểu Hồng ở ngoài cửa cũng đột
nhiên dùng một loại thanh âm cực kỳ êm dịu nói.

Lữ Minh Dương trong lòng thầm than, xem ra tiểu Binh tựa hồ là bị tiểu

Hồng mê hoặc, tựa hồ nó cũng không giống như Đại Quân, tự thân có chấp
niệm.

Tiểu Binh nghe xong lời của tiểu Hồng, ánh mắt tựa hồ lại bắt đầu dịu

lại. Nhưng tựa hồ bé gái lại đang nói cái gì, nó đột nhiên lại lớn tiếng la
lên:” Ngươi nói ta chết rồi? Tỷ tỷ đã hại ta chết?”

“ Phải, em đã chết rồi.” Lữ Minh Dương thở dài, khẩu khí ôn hòa nói,”

Nó dùng em để dụ bọn anh ra khỏi miếu này, kỳ thật là cũng muốn hại chết
bọn anh, tiểu Binh là một đứa bé ngoan, tiểu Binh đâu có làm vậy đúng
không?”

Ai ngờ tiểu Binh nghe xong lời của Lữ Minh Dương, quay phắc đầu lại

hung hăng nhìn vào mắt hắn, ánh mắt tựa hồ dần dần đỏ lên, thanh âm tràn
ngập lửa giận, hung hăng la lên:” Không! Em không có chết! Chết sẽ không
còn gặp được mẹ, em không muốn chết!”

Ai cũng không thể tưởng tượng một đứa bé còn nhỏ như vậy, lại có thể

phát ra thanh âm lớn đến vậy. Tiểu Binh rống lên một tiếng chấn đến màng
nhĩ cũa Lữ Minh Dương âm ỉ đau, Chu Đình lại thống khổ ôm hai tai nhíu
chặt chân mày. Cô tuy không nhìn thấy, nhưng âm thanh thì cô có thể nghe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.