“ Đó là, đó là...” Tài xế vừa gật đầu đáp, vừa trộm liếc nhìn Chu Đình,
tròng mắt xoay tròn loạn chuyển, hiển nhiên là không có ý tốt gì rồi.
“ Anh nhận ra người này không?” Lữ Minh Dương nói xong đem di
động đưa qua cho lái xe nhìn, trên màn hình di động đúng là hình chụp nữ
công sở kia.
Tài xế hơi biến sắc, lại vội vàng lắc đầu nói:” Không biết, chưa gặp
qua.”
Lữ Minh Dương đột nhiên nghiêm mặt, lạnh lùng nói:” Thực sự không
biết? Hay làm bộ không biết?”
“ A, cái này, để tôi nghĩ lại đã…” Bộ dáng tài xế tựa hồ giống như có tật
giật mình, lắp bắp nói.
“ Anh cũng biết chủ trương của chính phủ, thành thật sẽ được khoan
hồng, kháng cự thì... Nếu không chúng ta trở về cục ngồi xuống từ từ nói
nha?” Lữ Minh Dương nhàn nhạt nói. Tốt xấu gì mình cũng coi như là một
nửa cảnh sát, đối phó loại lưu manh đầu đường này, Lữ Minh Dương học
được không ít kinh nghiệm từ đội hình cảnh.
“ A, tôi nhớ ra rồi.” Tài xế bật người thốt lên," Hình như hai hôm trước
cô ta có lên xe của tôi."
“ Phải không? A a, trí nhớ của anh cũng tốt quá ha, mỗi ngày chở qua
nhiều người như vậy còn có thể nhớ rõ cô gái này hai hôm trước có lên xe
của anh?” Lữ Minh Dương ảm đạm cười, nhưng lọt vào tai của tài xế kia
lại là thanh âm lạnh lẽo dị thường. Anh ta thậm chí đã bắt đầu lo lắng Lữ
Minh Dương không biết có phải là người nhà của cô gái đó tới tìm mình
kiếm chuyện không đây.
“ Người đẹp như vậy, tôi sao có thể không nhớ a.” Tài xế cười cầu tài,
Lữ Minh Dương vỗ mạnh một cái xuống bàn, sắc mặc anh ta nhất thời méo