là Hoắc Linh Linh, hai mươi mốt tuổi, hộ khẩu ngoại tỉnh, cảnh sát kết luận
là án cưỡng gian giết người, nhưng vụ án này đến nay vẫn chưa được phá.
Lữ Minh Dương từ bản đồ trong phòng làm việc của lão Mã tìm được
địa điểm xảy ra vụ án, khẽ nhíu mày, nói:” Xem ra chính là cái này. Hiện
trường gây án cách không xa tuyến đường của xe buýt số 9.”
Hàn Di nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lữ Minh Dương, chờ hắn tiếp tục phân
tích.
Lữ Minh Dương tiếp tục nói:” Nhất định là sau khi cô gái kia xuống xe
buýt, gã đàn ông say rượu đã xuống xe trước đó từ đằng sau đuổi tới, sau
đó y bắt cô ta đến nhà xưởng này, cưỡng gian sát hại. Oán khí của cô gái
không tan, biến thành lệ quỷ, cô ta chẳng những muốn giết chết gã say rượu
kia báo thù, mà còn muốn đem đám hành khách vô cảm bỏ mặc cô ta trên
xe buýt đó toàn bộ hại chết, chỉ chừa lại duy nhất một mình bác tài lúc đó
đã cứu mình.”
“ Nếu nói như vậy, cô ta hại chết toàn bộ hành khách trên chiếc xe đó là
đủ rồi, vì sao hai năm qua cô ta lại liên tiếp sát hại thêm hai xe khác?” Lão
Mã nhíu mày nói.
Lữ Minh Dương nhún nhún vai, nói:” Cái này thì phải hỏi cô ta rồi. Có
lẽ là cô ấy muốn thế thiên hành đạo, chuyên đi tìm những người đạo đức
suy đồi mà trừng phạt chăng?” Nói xong những lời này, Lữ Minh Dương
trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến Chu Đình, không khỏi thầm đau xót, chẳng
lẽ cô cũng từng vô cảm như vậy? Nhưng theo tính cách của cô lẽ ra không
phải là loại người như vậy a.
“ Nói như vậy vụ án này không phải đã được phá rồi sao?” Lão Mã ha
ha cười, nói:” không ngờ Hàn tiểu thư cô vừa mới đến có một ngày, vụ án
này liền được phá, ha ha.”