Lữ Minh Dương cũng thừa cơ hội này mà rút mạnh thanh đại đồng kiếm
ra, nhanh chóng lắc mình lui về sau mấy bước, sóng vai đứng cạnh Hàn Di.
Hắn nhíu mày hung hăng giương mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt đang cười
gằn của người gác mộ, nói:” Giờ làm sao?”
“ Chặt đầu nó!” Hàn Di lạnh lùng nói xong, tay cũng nhanh chóng kéo
dây nạp tên.
Lữ Minh Dương không khỏi cười khổ một cái, phương pháp này đúng
là lúc nãy Hàn Di đã nói qua cho mình rồi, chẳng qua trước mặt dù sao
cũng là một “con người”, ít nhất là lúc nãy vẫn còn là con người, cho dù
hiện tại ông ta đã không còn là người, nhưng ít ra cũng là một “thi thể”, cái
thủ đoạn chém đầu người này thật là mình có chút không thể xuống tay.
Người gác mộ lại bước tới, tốc độ tuy chậm rãi nhưng lại vô cùng trầm
trọng, mỗi một bước chân đạp mạnh xuống đất cũng giống như dẫm thật
mạnh lên trái tim Lữ Minh Dương.
Lữ Minh Dương cắn chặt răng, xem ra chuyện gì cũng phải có lần đầu
tiên. Giơ thanh đại đồng kiếm trong tay lên cao, hét lớn một tiếng, dùng hết
khí lực toàn thân vung tay chém tới cổ họng người gác mộ.
Người gác mộ chỉ nhẹ nhàng nâng tay lên dùng cánh tay nhẹ nhàng đỡ
đòn, lập tức đã chặn được thanh đại đồng kiếm của Lữ Minh Dương, trong
khi đó bước chân vẫn không hề dừng lại, đã tiến tới thêm một bước, cánh
tay còn lại đột nhiên đánh thẳng vào ngực Lữ Minh Dương.
Lữ Minh Dương thấy đại đồng kiếm đã bị chặn lại, đang chuẩn bị thu
kiếm thối lui, lại cảm thấy trước ngực nhói lên, thân mình nhất thời bay lên,
ngã thật mạnh xuống đằng sau Hàn Di.
Hàn Di lại bắn ra một tiễn, không có gì khác lần trước vẫn là bị người
gác mộ cản được. Cô vừa nạp nỏ tiễn, vừa lui về phía sau, nhìn Lữ Minh