BẮT MA ĐẶC CÔNG - Trang 557

Lữ Minh Dương nhíu chặt chân mày, trong này nhất định có vấn đề gì

đó, nhưng đến tột cùng là cái gì thì lại nhất thời quả thực nghĩ không ra.
Ngay lúc này, đột nhiên có một cổ hàn khí vô cùng âm lãnh từ sau lưng tràn
tới.

Lữ Minh Dương và Hàn Di quay phắt đầu lại nhìn, dưới ánh sáng của

đèn pin chiếu rọi, nhìn thấy ác linh phía xa rõ ràng đã tập trung tất cả lại ở
khoảng đất trống bên ngoài, liếc mắt nhìn sơ qua thì ít nhất cũng phải có
đến hai mươi con, những đôi mắt lạnh lẽo ngoan độc trừng trừng nhìn hai
người.

Một lúc đối phó với hơn hai mươi con ác linh là loại khái niệm gì? Có

thể ví như người ta mang trong mình một khoản tiền lớn lại bị hơn hai
mươi tên thổ phỉ chặn ở ngõ cụt vậy, Lữ Minh Dương hiện tại chính là đang
có cái cảm giác này, tuy sau lưng là cửa vào gian thờ, nhưng chung quy hắn
có một loại dự cảm tuyệt đối không thể đi vào, trên trán hắn lúc này đã
ngưng đọng từng giọt mồ hôi lạnh.

Hàn Di sớm đã mất kiên nhẫn, nhấc chân liền tiến vào cửa miếu, Lữ

Minh Dương đành phải đuổi theo, hắn hy vọng dự cảm của bản thân chỉ là
một loại ảo giác.

Tiến vào phòng, Hàn Di tiện tay đóng cửa phòng lại. Cửa phòng là cửa

gỗ giả cổ, nhưng khóa cửa lại là khóa hiện đại, cạch một tiếng cánh cửa đã
khóa lại. Tiếp theo cô kiểm tra trái phải hai cái cửa sổ, cửa sổ cũng làm
theo kiểu cổ, có song cửa gỗ chắn bên ngoài, ác linh cũng không thể dễ
dàng phá cửa sổ mà vào, lúc này mới hơi thở phào một chút, quay đầu nhìn
về phía Lữ Minh Dương.

Lữ Minh Dương như trước vẫn ngẩn người đứng ở cửa, nhíu mày quan

sát khắp phòng, từ thời khắc cánh cửa kia khóa lại, hắn đột nhiên ý thức
được trong căn phòng này có điểm gì bất thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.