hở giữa những hộp tro cốt.
Cái gì cũng không có, bên trong gian phòng này “ sạch sẽ” giống như
trong miếu thờ thần linh vậy, nửa cái bóng ác linh cũng không thấy.
Điều kinh khủng lớn nhất chính là biết rõ có quỷ, nhưng lại không nhìn
thấy quỷ.
Lữ Minh Dương và Hàn Di đã có thể nghe thấy nhịp tim đập của nhau,
Hàn Di và Lữ Minh Dương nhìn nhau, sau đó hít sâu một hơi, nhẹ nhàng
nhắm mắt lại. Nếu đã nhìn không thấy, nghe không được, thì chỉ có thể
dùng cảm giác để cảm ứng vị trí của ác linh thôi.
Lữ Minh Dương nhíu mày đưa tay vào trong hương đỉnh bốc lên một
chút tro, nhẹ nhàng xát mấy ngón tay vào nhau, hắn bỗng nhiên máy động
trong lòng, lập tức nâng khẩu huyết tương trong tay lên.
Đây là ảo giác!
Chà xát tàn tro trong bàn tay, lẽ ra phải có một loại cảm giác trơn mịn,
nhưng Lữ Minh Dương chỉ thấy tro bụi giữa những ngón tay của mình, còn
cảm giác từ đầu ngón tay truyền đến cũng chỉ là cảm giác của hai ngón tay
chà xát vào nhau, nói cách khác chính mình đã bị thị giác lừa gạt!
Cùng lúc đó Hàn Di cũng đột nhiên mở mắt, năng lực cảm ứng của cô
so với Lữ Minh Dương thì càng khủng bố hơn. Cô cảm ứng được thực tế
chung quanh đích xác là có tồn tại ác linh, hơn nữa cũng không chỉ có một
con, mà là một đám ác linh bao vây rình rập ở chung quanh!
“ Lựu đạn!” Hàn Di kêu một tiếng.
Lữ Minh Dương lập tức rút ra một trái lựu đạn ném về phía trước,
nhanh chóng xoay lưng về hướng lựu đạn bay đi che chắn trước người Hàn