“ Không chừng chẳng có cương thi nào hết a.” Lữ Minh Dương cũng
bĩu môi nói,” Không phải nói là không tìm được nhân chứng đã nhìn thấy
cương thi sao, chắc đây chỉ là lời đồn đãi thôi. A a, chuẩn bị thu dọn hành
lý đi về thôi.”
Hàn Di tức giận liếc nhìn Lữ Minh Dương một cái, chẳng lẽ tên này mới
ngủ dậy nên đầu óc còn chưa có tỉnh táo? Cô tức giận nói:” Lời đồn vốn từ
thôn Vọng Thủy truyền ra, nhưng trước mắt thôn dân Vọng Thủy thôn lại
cự tuyệt không thừa nhận bọn họ phát hiện qua cương thi, thôn dân lân cận
thì lại không ngừng bàn tán về tin đồn này, thậm chí còn không dám đến
thôn đó. Nếu như nhóm người Lưu đội trưởng không phát hiện chuyện gì
khác thường, thì hôm nay hai người chúng ta đến thôn Vọng Thủy điều tra
một chút, tiện thể du lịch một chuyến."
“ Du lịch?” Lữ Minh Dương méo miệng cười, nói: ’ Chủ ý này nghe
cũng được.”
“ Sao đây? Ngươi đừng coi thường chỗ này, phong cảnh nơi đây thật ra
rất đẹp. Nếu không phải giao thông bất tiện, nơi này không chừng đã bị
biến thành khu du lịch từ lâu.” Hàn Di cười nhạt nói.
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng mở
cửa, cánh cửa gỗ cũ kỹ trong không gian yên tĩnh buổi sáng sớm phát ra
một tiếng kẽo kẹt, tiếp theo lại có tiếng ho khan từ ngoài sân vang lên.
Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày, Hàn Di cười nhạt nói:” Chủ nhà đấy.
Ông ấy là bí thư thôn này, hiện tại chúng ta lấy danh nghĩa tiếp tục khám
xét xem nơi này còn con sói nào không để tiếp tục ở lại đây.”
Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng nói:” Người miền núi không cần đi
làm, sao lại thức sớm như vậy.”
Bỗng nhiên trong sân lại truyền đến một thét kinh hãi, chính là của vị bí
thư vừa mới rời khỏi giường đó. Lữ Minh Dương và Hàn Di nhất thời