Lưu đội trưởng vẫn giữ phong thái nhà binh như trước, cất giọng rõ ràng
và dứt khoát tiếp nhận công tác.
“ Chúng ta bây giờ lập tức rút lui.” Hàn Di quay đầu nhìn Lữ Minh
Dương nói,” Nếu như Lưu Thúy Hoa không phải là cương thi, chúng ta
phải lập tức tìm đầu mối khác.”
“ Hàn tiểu thư, trên núi vẫn còn mấy huynh đệ của tôi giám sát ở đó,
nếu có chuyện gì, cô có thể trực tiếp điều động bọn họ.” Lưu đội trưởng
nói.
Hàn Di mỉm cười nói:” Ừ, mọi người vất vả rồi. Các anh nhanh chóng
xử lý thi thể con bò, rồi đi nghỉ ngơi một chút, buổi tối có thể còn có nhiệm
vụ.”
***
Từ Hạ Câu thôn đến Vọng Thủy thôn chỉ là lộ trình chưa tới mười dặm,
nhưng nối giữa hai thôn toàn là đường núi, hơn nữa lại hết sức gập ghềnh,
chỉ có thể đi bộ.
Lữ Minh Dương và Hàn Di chậm rãi đi trên đường núi. Băng qua một
khe núi, trước mắt lập tức trở nên sáng sủa, chỉ thấy nơi đây rất nhiều mỏm
đá núi hình thù kỳ lạ, rải rác khắp cả sơn cốc, mặc dù hiện tại đã là đầu
đông, cỏ cây khắp núi vô cùng ảm đạm, nhưng lại tăng thêm một loại khí
thế mạnh mẽ cho nơi này.
Xa xa có thể nghe thấy tiếng nước chảy, nhưng lại không nhìn thấy bất
cứ dấu vết nào chứng tỏ có nước, chỉ có một dòng sông đã cạn tới đáy,
trong lúc nhất thời khiến cho người ta nghi ngờ, tiếng nước chảy ầm ầm kia
rốt cục là từ nơi nào truyền đến.
Lữ Minh Dương hít một hơi thật sâu không khí trong lành, leo lên một
mỏm đá nhỏ, xa xa nhìn thấy ở lưng chừng một ngọn núi khác, có một vài