BẮT MA ĐẶC CÔNG - Trang 674

sạch sẽ toàn bộ dấu vết.

Hai người bất đắc dĩ liếc nhau một cái, đành xoay người, một lần nữa đi

về hướng cuối thôn.

Lúc này là khoảng bốn năm giờ sáng, chính là thời khắc tối tăm nhất

trước lúc bình minh, mặc dù có tuyết quang phảng chiếu, nhưng vẫn rất
mông lung. Lữ Minh Dương và Hàn Di quay lại tiểu viện, thêm củi vào
đống lửa đã sắp tắt, nghe đống lửa phát ra mấy tiếng lốp ba lốp bốp, Lữ
Minh Dương vừa sưởi ấm, vừa phân tích:” Xem ra Lưu Thúy Hoa kia
không phải là cương thi.”

Hàn Di vừa phủi bông tuyết dính trên y phục, vừa nói:” Ừ, ngươi nói

xem dấu chân nhỏ lúc nãy có thể là ai đây?”

Lữ Minh Dương cười khổ, nói:” Nửa đêm canh ba, tuyết lại rơi dầy như

vậy, một đứa trẻ có thể đi lại ở bên ngoài e rằng không chỉ đơn giản là ra
ngoài nghịch ngợm rồi.”

Hàn Di liếc Lữ Minh Dương một cái, nói:” Có khi nào là con cương thi

đó không?”

Lữ Minh Dương lắc đầu thở dài, nói:” Nếu đúng là nó, tôi chỉ có thể nói

khẩu vị của tiểu tử này quả thật không nhỏ. Cô nghĩ thử xem, nội tạng con
bò ngày hôm qua không phải là quá nhiều sao?”

Hàn Di khẽ nhíu mày, thở dài, nói:” Không nói nữa, ngày mai đi hỏi

một cái, xem trong thôn dạo gần đây có tiểu hài tử nào chết hay không là
biết.”

Lữ Minh Dương chà xát hai tay ở phía trên ngọn lửa, cảm thấy thân thể

đã dần ấm lên, sau đó thở dài một tiếng nói:” Ok, vậy thì tiếp tục tĩnh tọa,
chuyện ngày mai để ngày mai tính.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.