BẤT NGỜ TẠI NHÀ GA KRECHETOVKA - Trang 53

"Tại sao bồ không cho mình biết như vậy nhỉ? Bọn tôi giúp bồ được

ngay mà!"

Dygin chẳng phản ứng lại việc Gaidukov mò mò vai mình, gã cũng

chẳng thèm quay đầu lại nữa. Ánh mắt gã vẫn dữ dội, uất hận, đăm đăm
nhìn vào mặt trung uý Zotov. Gã tự khinh mình là vô dụng, cả gã lẫn những
người nhiều tuổi hơn gã trong chuyến đi chưa bao giờ ngỏ lời xin thường
dân hay các quân nhân khác giúp đỡ, bởi vì ai cũng hiểu rằng trong thời
buổi này không ai làm gì có của dư mà cho người khác được. Cũng chẳng
có ai ngỏ lời yêu cầu bọn họ hãy đẩy cao tinh thần trong cái toa chở súc vật
trống trải dùng làm toa tầu hộ tống ấy, toa tầu vẫn chưa nối vào đoàn tầu và
vẫn ở trong tình trạng đợi chờ. Trong lúc đợi chờ như thế, bọn họ không
còn công việc gì hơn là hút thuốc. Rồi, vì sườn toa tầu đầy những chỗ nứt
vỡ, họ lấy vải dầy bít kín ba trong bốn cửa sổ toa tầu lại vì thế dù ngay giữa
ban ngày bên trong toa cũng tối om. Và vì thất vọng đủ mọi bề, họ cũng
chẳng buồn chăm chú lắm về việc đốt lò sưởi cho ấm, rồi tại những chặng
nghỉ dài thật dài họ ôm gối ngồi quanh chiếc lò tắt lửa có khi trọn cả ngày
trời, rồi họ luộc củ cải bằng các bình đựng nước uống, và dùng dao găm để
xiên củ cải mà ăn, cả bọn lặng lẽ chẳng ai nói với ai nửa lời.

Trung sĩ Gaidukov về lịch sự đứng thẳng lên hỏi:

"Thưa đồng chí Trung uý, em ra ngoài được không ạ?"

"Được, Trung sĩ cứ việc".

Gaidukov bước ra. Chắc anh ta đi giải quyết vấn đề chia sẻ một ít thức

ăn và thuốc lá cho bọn người này. Bọn họ chẳng bao giờ than thở với mụ
già đó để mong được chút gì mà ăn, như vậy thì lúc này tốt hơn cả là mụ
già ấy đem một ít thức ăn đến cho họ! Và họ lại phải dò xét lần nữa cái túi
ba lô của ông thanh tra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.