BẤT NGỜ TẠI NHÀ GA KRECHETOVKA - Trang 52

như vậy, và phải nhớ là còn bốn toa tầu chưa mắc vào nốt, sau đấy thì để
mặc cho cả đoàn tầu lâm cảnh khốn cùng tại một trạm giao liên hoang vắng
xa ngút ngàn nào đấy. Bọn họ được lĩnh khẩu phần cho ba ngày đường tại
trạm Gorky, tới trạm Saransk thì được lĩnh thêm khẩu phần cho một ngày
nữa. Sau đấy, khi đến bất cứ nhà ga nào, ở bất cứ nơi nào và bất cứ lúc nào
cũng vậy, bọn họ đều thấy các kho lương thực quân đội bao giờ cũng đóng
kín cửa. Mặc dù vậy họ cũng phải đứng cho vững, vẫn phải sống, bọn họ đã
chịu đựng cái đói một cách thật kiên nhẫn năm ngày nữa, như thế giả thử
chỉ có lời hứa là khẩu phần trọn mười lăm ngày sẽ được cấp phát cho họ đã
làm cho họ sống được rồi. Nhưng bụng họ cồn cào, kêu đòi có bánh, và tâm
hồn họ rên xiết bởi vì họ hiểu rằng quy chế nhà binh không bao giờ cấp
phát số khẩu phần đã quá ngày chưa phát ra. Những gì đã xảy ra, là đi kiếm
thực phẩm, đi tìm cái ăn.

Trung uý Zotov muốn tìm hiểu. Chàng hỏi:

"Thế tại sao các thẻ khẩu phần của các anh lại không được người ta

cấp phát thực phẩm nhỉ?"

"Tại sao hả, thế ở Trung uý có muốn cấp phát cho họ không?"

Trước khi đoàn tầu dừng hẳn lại tại ga Krechetovka, Dygin đã nhẩy

xuống khỏi toa hộ tống, gặp một người lính ở sân ga, Dygin đã hỏi và được
biết là tại ga này có một kho quân lương. Rồi Dygin lại được người lính
cho biết tiếp là kho quân lương ấy bao giờ cũng đóng cửa khi trời tối, vì thế
không có cách gì để đến quấy rầy nhân viên coi kho quân lương ấy được
cả. Chính Dygin lúc ấy cũng thấy cửa nhà kho khoá kỹ.

Trung sĩ Gaidukov quên mất cả cử chỉ thận trọng anh đang cố giữ

trong lúc đứng trước viên sĩ quan, anh vươn cánh tay dài thậm thượt ra mò
mò vai trung sĩ Dygin mà rằng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.