Tuy nhiên, người nổi tiếng nhất trong tiểu trấn không phải là Tư Đồ
Kinh Vân, cũng không phải là Độc Cô Ngôn Chí mà lại là đứa con tám tuổi
của Độc Cô Ngôn Chí, Độc Cô Bại Thiên.
Độc Cô Bại Thiên mặc dù không thích tập võ nhưng lại rất thích đánh
nhau. Đám trẻ con trong tiểu trấn hầu như ai nấy cũng đều bị nó đánh.
Ngay cả con cái của Tư Đồ thế gia cũng không có được cái may mắn thoát
khỏi tay nó.
Mỗi ngày, khi đám trẻ con gặp nhau, câu đầu tiên bọn chúng nói là “
hôm nay ngươi có bị hắn đánh không?”
Vì vậy, những cáo trạng cũng những lời la mắng không ngừng bay tới
trước cửa nhà Độc Cô khiến cho Độc Cô Ngôn Chí chỉ còn biết cúi đầu xin
lỗi đồng thời còn hứa là sẽ đánh đòn Độc Cô Bại Thiên
Nhưng đúng vào lúc chuẩn bị tiến hành gia pháp thì người sủng ái Độc
Cô Bại Thiên nhất trong nhà là Độc Cô Phi Vũ lại bước ra trừng mắt nhìn
Độc Cô Ngôn Chí
Chỉ đợi có thế, Độc Cô Bại Thiên liền nói “ Gia gia, râu của gia gia
không có gió cũng lay động kìa. Còn nữa, hai mắt của gia gia càng ngày
càng sáng hơn đó. Thật là dễ thương quá đi”
Độc Cô Phi Vũ thấy cháu mình nói vậy chỉ biết vò đầu cười khổ. Cả đời
chỉ có duy nhất một đứa cháu thật sự không nỡ đánh nó chỉ còn cách nói “
Con nếu như còn khi dễ bạn bè nữa thì ta sẽ nhốt con ở trong nhà, không
cho ra ngoài nữa”
Từ đó về sau, quả nhiên Độc Cô Bại Thiên không hề gây phiền phức cho
lũ trẻ con nữa. Nhưng ánh mắt của nó lúc này lại để lên trên người của đám
mười sáu mười bảy tuổi.
Nó mặc dù chỉ có tám tuổi nhưng trời sinh dị bẩm. Lần thứ nhất cùng
một tên thanh niên đánh nhau đã đánh chảy máu đầu người ta. Từ đó về sau
lúc nào trong ngừơi cũng mang theo hắc ngọc thạch gia truyền đi kiếm các
thanh niên ở vùng phụ cận đánh nhau khiến cho bọn chúng chỉ còn có cách
trốn tránh hoặc bỏ chạy mà thôi.
Sau đó, Độc Cô Bại Thiên tại tiểu trấn không tìm ra đối thủ đánh nhau
nữa. Ai nấy gặp nó cũng đều xin chịu thua. Vì vậy nó liền tìm đến đám dã