ngươi, ta biết bản tính của ngươi không phải là xấu, tất cả đều do một lời
đồn cổ xưa vô lý hại ngươi, cũng hại cả giang hồ.”
“Cô tin tưởng con ma như ta? Ha ha…”
Độc Cô Bại Thiên ngẩng đầu lên trời cười lớn, nhưng đến phút cuối
tiếng cười có chút cay đắng. Cả giang hồ đều coi hắn là kẻ thù, không ngờ
lại có một nữ tử hiểu được hắn như vậy. Điều này làm cho hắn vô cùng cảm
động, nhưng cũng làm cho hắn vô cùng bi ai.
Hắn đã quyết tâm, nhất định phải dành lại cho mình thanh danh, một
thanh danh của ma. Điều đó sẽ phải trả một cái giá như thế nào? Hoặc có lẽ
cần thánh địa tạo cho con ma như hắn một chữ “Hảo”. Hắn bắt đầu nảy
sinh ý đồ đối với thánh địa.
“Ta tin tưởng ngươi, những gì ta nói đều là những lời từ tận đáy lòng. Ta
thực sự nguyện ý cùng ngươi ẩn cư, ngươi có dừng tay không? Bất tử ma
đế đã uy chấn giang hồ, những người ngươi giết cũng đã đủ rồi”.
“Cho dù là ta dừng tay, người của thiên hạ cũng sẽ không tha cho ta.”
Thủy Tinh nói: “Ta đã nói rồi, chúng ta cùng ẩn cư, đến lúc đó chúng ta
ra biển, tìm một hòn đảo nhỏ không người, chỉ có hai người ta và ngươi, vô
ưu vô lo sinh hoạt, cách xa cái ồn ào và hư ngụy của trần thế. Chúng ta
cùng nắm tay nhau sống đến già.”
Độc Cô Bại Thiên than thở trong lòng: “Thật là một cô gái tốt, thật
giống như một thiên sứ. Ta cũng đã sớm chán ghét cái giang hồ đầy lừa dối
và máu tanh này rồi. Nhưng bây giờ ta chưa thể cứ như thế mà rút lui, ta
còn rất nhiều việc phải làm. Ta cũng nghĩ giống như cô, nhưng ta không có
biện pháp biến nó thành sự thực”. Trong lòng hắn cảm khái, nói với Thủy
Tinh: “Cô thực sự là một cô gái tốt, nhưng ta thực sự bất lực, ta có nỗi khổ
bất đắc dĩ trong lòng”.
Thủy Tinh lặng lẽ nhìn hắn nói: “Ta có thể đợi ngươi một khoảng thời
gian, nhưng cầu xin ngươi đừng đại khai sát giới nữa có được không?”