BẤT TỬ BẤT DIỆT - Trang 1205

Độc Cô Bại Thiên càng lúc càng hồ nghi, một lão ăn xin bình thường

sao lại đi vào núi trong tiết trời giá rét này, lòng hắn không giữ nổi bình
tĩnh nữa.

Lão nhân đi trên tuyết phát ra tiếng lạo xạo, rẽ quanh co trong rừng rồi

đến dưới chân núi.

Cảm giác khác lạ dấy lên trong lòng hắn, tình cảm vô dánh đó không

hiểu có mùi vị gì.

“Đây…lẽ nào thật sự là Nguyệt nhi?” Hắn chấn kinh vô cùng.
Lão nhân đi vào sơn động, lẩm bẩm: “Nguyệt nhi, bá bá về đây…bá bá

không tìm được…không tìm được…ồ…ta muốn tìm ai, sao lại không nghĩ
ra.”

Độc Cô Bại Thiên không nhịn được, rảo bước vào, nhờ ánh sáng chiếu

rọi mà hắn nhìn rõ khung cảnh.

Sơn động không sâu lắm, chỗ sâu nhất cũng không cách cửa động quá

ba trượng, nền trải nhiều cỏ tranh, xem ra lão nhân ở lại đây mấy ngày rồi.
Cũng may chỗ này không cách ngôi thành xa lắm, không có dã thú nào to
lớn, bằng không lão đã nguy ngập.

Lão nhân quay lưng ra ngoài, nói với một nữ tử nằm trên cỏ tranh: “Ta

là ai? Sao lại nghĩ không ra? Nguyệt nhi cho bá phụ biết đi.”

Hắn lao tới, nhìn rõ dung mạo nữ tử rồi, đầu óc hắn lại nổ vang, suýt

nữa hôn mê.

Nữ tử đó hóa ra là Tư Đồ Minh Nguyệt, nàng nhắm chặt hai mắt, sắc

mặt cực độ nhợt nhạt, nhưng dáng vẻ rất an tường, như bệnh mỹ nhân khí
huyết bất túc đang ngủ.

Hắn kêu lớn: “Nguyệt nhi” rồi bổ tới.
Hán ôm nàng lên, nước mắt trào ra, từ bé hắn ít khi rơi lệ nhưng lần này

nước mắt trào ra tựa đê vỡ.

“Đây là mộng? Là thực? Ông trời, xin ôngđừng hí lộng ta nữa.”
Hắn ôm chặt thi thể băng lạnh, sợ buông ra sẽ không còn thấy nữa.
Lão nhân gầy khô thấy hắn ôm Tư Đồ Minh Nguyệt liền nhảy bổ tới.

Hắn đưa tay đẩy ông ra, hiện tại hắn khẳng định được người thần trí không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.