Hai lão nhân kích động trở lại: “Bọn lão phu sao lại nhìn nhầm, đích xác
xác là cảnh giới tối cao của Khiếu Thiên kiếm pháp. Nhát kiếm sau cùng
của hắn đã siêu thoát Khiếu Thiên kiếm pháp, hiển nhiên là thượng cổ thần
công Khiếu Thiên quyết uy lực hủy thiên diệt địa.”
Tất thảy lại trầm mặc, sự tình xảy ra trong đêm mưa này quá quỷ dị,
nhất thời khó lòng tiếp nhận.
Thủy Tinh im lặng nãy giờ lên tiếng: “Chúng ta đến xem, biết đâu phát
hiện được gì.”
Tất cả cùng giật mình, tình cảnh ban nãy quá chấn động, trong lòng mỗi
người đều hoảng sợ, đột nhiên nghe nói cần đến hiện trường, chúng nhân
hít sâu một hơi khí lạnh.
Hoa Vân Phi nhìn Thủy Tinh với vẻ cổ quái, cười hì hì bảo: “Thủy Tinh
sư muội quả thật lớn mật, ban nãy hắn thay đổi đến không tin nổi mà sư
muội vẫn muốn đến xem thì thật bội phục, bội phục!”
Thủy Tinh đỏ bừng mặt rồi lạnh giọng: “Hoa sư huynh, mục tiêu chúng
ta đến đây không phải để trừ diệt y ư? Hiện tại biết hành tung của hắn, lẽ
nào không nên đến xem? Có phải sư huynh bị biểu hiện của hắn dọa chết
khiếp rồi không.” Rồi cầm tay Lí Thi: “Lí sư tỷ, chúng ta đến xem, được
không?”
Lí Thi do dự: “Được, chúng ta lén đến xem.”
Thủy Tinh thản nhiên nhìn Hoa Vân Phi: “Hoa sư huynh nhát gan, cứ
trốn ở đây là được, thật không hiểu sao huynh không phải là con gái?”
Hoa Vân Phi như bị giẫm vào đuổi, nhảy dựng lên: “Ta là đại trượng
phu đỉnh thiên lập địa.”
Tất cả cùng bật cười.
Hoa Vân Phi đỏ lựng mặt mày, càng tỏ ra ngượng ngùng.
Sau cùng, cả toán thận trọng tiến về phía quang mang vừa tan biến.
Mưa rào ướt sũng y phục chúng nhân, ai nấy mang tâm trạng khẩn
trương đến nơi Độc Cô Bại Thiên diễn luyện kiếm pháp. Chỉ thấy một cái
hố cực lớn, sâu hút xuất hiện trước mắt, vố số rãnh nứt lan về xa, chúng
nhân hiểu rằng đó là kết quả do uy lực tuyệt đỉnh của Khiếu Thiên kiếm
pháp đệ thập thất thức tạo thành.