BẦU TRỜI CHIẾN TRANH - Trang 130

Tụi Mét-xe tiếp tục bắn. Chúng định thiêu cháy cả tôi và máy bay.

Nhưng sự đời lại có những điều trái ngược lạ lùng. Chính loạt bắn ác liệt và
tiếng gầm rú của động cơ đã cứu tôi thoát chết. Tiếng động dữ dội đã làm
tôi tỉnh lại.

Ý nghĩ đầu tiên là phải ra khỏi buồng lái và rời xa máy bay. Tôi cố thử

mà không làm thế nào gượng dậy được. Dù sao cũng phải leo qua thành
buồng lái...

Máu ri rỉ chảy trên đầu... Có thể vì nhìn thấy máu chảy từ mặt xuống

ngực mà tôi lấy lại can đảm. Ý nghĩ ghê gớm là mình bị vỡ mất một mắt và
như vậy là không còn bay được nữa, đã làm tôi tỉnh táo lại.

Leo qua thành buồng lái một cách khó khăn, từ trên cánh máy bay tôi để

rơi mình xuống đất rồi bò lết di.

Pằng... .pằng... pằng... . .

Một loạt đạn bắn trúng giữa máy bay. Nép mình trong một cái hố, tôi chờ

xem nó bốc cháy. Tiếng gầm rú lại vang lên. Phải tìm nấp chỗ khác. Tôi
chạy đến ẩn dưới một vòm cầu nhỏ của đường sắt. Những tên đuổi theo
không thấy người, liền rời bỏ máy bay của tôi.

Một loạt đại bác nổ vang. Phải rời khỏi nơi ẩn nấp. Tôi rút súng ngắn ra.

Trước đó tôi đã lên đạn để nhằm vào mình, thì nay cần phải chĩa nó vào kẻ
thù.

Tôi đi lại ngôi nhà. Một bà cụ đẫy đà đứng ở cuối sân. Thấy tôi đến gần,

nét mặt bà cụ lộ vẻ sợ hãi. Bà đưa tay ôm mặt và khóc.

- Mẹ ơi! Ai ở đây? Người của ta hay bọn Đức - Tôi lên tiếng hỏi:
- Người của ta, con ơi, của ta.
Câu nói đơn giản mà có bao nhiêu ý nghĩa. “Người của ta”. Trong lúc

này, điều đó chứa đựng biết bao điều đối với tôi với bà mẹ già, với cô bé
chăn bò, với cả vùng đồng cỏ này.

- Cho con xin ít nước!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.