BẦU TRỜI CHIẾN TRANH - Trang 131

Bà cụ chạy đi lấy một gầu nước đầy và rót vào bàn tay tôi. Tôi vỗ nước

vào mặt; nhận ra ngay là mình vẫn nhìn được bằng cả hai mắt.

“Tốt! tốt! tốt!” - Tôi cứ nhắc đi nhắc lại và reo lên một cách vui vẻ điều

nhận biết ấy.

- Có cái gì mà tốt, hở con? Người con đầy máu.
- Không việc gì, mẹ ạ. Máu sẽ khô và được rửạ sạch. Cái chính là mắt

con vẫn nguyên vẹn.

Bà cụ mừng rỡ, chỉ cho tôi biết bộ đội ta ở chỗ nào và hỏi tôi có đói

không. Còn tôi thì lại nghĩ làm cách nào để dựng chiếc máy bay dậy và đưa
nó ra khỏi nơi đây. Nghe tiếng đại bác thì dễ hiểu rằng đạn pháo sẽ bắn tới
ngôi nhà gác đường này. Không thể chần chừ ở đây một phút nào.

2
Ở bìa làng, tôi gặp vài chiến sĩ ta đội mũ, đeo súng. Theo đường liên lạc,

họ dẫn tôi đến sở chỉ huy. Trung đoàn trưởng đơn vị bộ binh bảo vệ làng
Ma-lai-a Tốc-mát-sơ-ca chăm chú nghe tôi trình bày và hứa sẽ cho người
và xe tải đưa máy bay ra khỏi khu vực bị bắn phá. Ngay sau đó, đồng chí ra
lệnh:

- Liên lạc, đồng chí dẫn trung úy đến trạm cấp cứu.

Trạm cứu thương của trung đoàn ở trong một nhà kho, không xa lắm.

Thương binh rất nhiều, và luôn luôn có người được đưa đến. Người ta dùng
xe bò đưa họ về phía sau.

Một viên đạn đại bác rít trên đầu, rồi một tiếng nổ. Ngôi nhà kề trạm cấp

cứu đổ sập. Có tiếng kêu cứu. Sau đó, hai cô y tá đưa đến một cậu bé tám
tuổi, mặc độc một cái quần đùi cũ. Một mảnh đạn đã gây vết thương ở
bụng, trông thấy cả ruột. Trong đôi mắt mở to, không có một giọt nước mắt
nào. Đưa mắt chầm chậm nhìn mọi người, hình như cậu muốn hỏi những
người lớn: “Chúng đã làm cho cháu như thế này? Tại sao chúng lại làm
vậy?”.

Khi chúng tôi lại gần máy bay thì súng cối địch nã đến. Người ta nhận ra

là địa điểm đã bị địch ngắm sẵn. Phải nấp sau căn nhà và chờ đến tối. Chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.