Nói bên ngoài chỉ là túi da, cũng không quan trọng, chẳng lẽ anh rể
tương lai rất xấu? Hay bị tàn tật gì? Cho nên mới sợ ba mẹ không chấp
nhận được! Đáng tiếc cho chị hai vừa xinh đẹp lại thông minh như thế……
Lan Hinh nhìn sắc mặt không ngừng thay đổi của Lan Gia, cảm thụ
được một ít cảm xúc hỗn loạn của nàng, biết cô bé này lại suy nghĩ lung
tung: “Ngủ đi, cũng không đến nỗi tệ như em tưởng đâu……”
Đương nhiên, đối với ba mẹ mà nói, có lẽ so với tưởng tượng càng tệ!
Lan Hinh nhắm mắt lại, trong đầu thoáng hiện lên bóng Ninh Vũ. Như
vậy là tốt rồi, để nàng ở trong đầu cùng mình đi vào giấc ngủ.
Trong mơ hồ, Lan Hinh nghe thấy Lan Gia hỏi: “Chị, khi nào đó cho em
gặp anh ấy nhé.”
“Ừ……”