Lan Hinh ngẩng đầu nhìn trời, không nhìn thấy trăng, mùa đông ở nơi
này rất hiếm khi có thể nhìn thấy mặt trăng, nhưng Ninh Vũ lại không biết.
Không phải mọi chuyện đều tốt đẹp như tưởng tượng, nhưng Lan Hinh vẫn
cảm nhận được nỗi nhớ sâu đậm trào dâng trong lòng, từ lời nói của Ninh
Vũ hoá thành thứ ngọt ngào không xua tan được gắt gao bao lấy cô. Không
nhìn được trăng cũng không sao cả, chỉ cần biết, nhất định có một mặt trăng
trên trời cũng đủ.
Lan Hinh cười nhìn bầu trời gật gật đầu, ôn nhu trả lời: “Đúng vậy,
chúng ta có thể nhìn thấy cùng một mặt trăng.”
“Em chưa từng ước nguyện gì năm mới, năm nay, em ước nguyện vì chị.
Dù chị từng trải qua biết bao cực khổ, chị hãy tin tưởng em, từ nay về sau,
sẽ có em đi cùng chị. Cho dù niên thú* tới đây, em cũng sẽ ở cạnh chị, cùng
chị đuổi nó đi!”
(*Niên: năm, thú: con vật. Mình nghĩ là chỉ con vật đại diện cho năm đó,
hình như năm tuổi)
Lời Ninh Vũ nói pha chút trẻ con, nhưng Lan Hinh chỉ cảm thấy ấm áp
lan tràn nơi đáy lòng.
[Dù cho trước qua chị đã trải qua biết bao cực khổ, từ nay về sau em sẽ
luôn ở bên], đây là lời hứa hẹn tươi đẹp cỡ nào. Cô đột nhiên phát hiện, hy
vọng xa vời chôn dấu sâu thẳm trong đáy lòng mình lại bị Ninh Vũ nói
thẳng ra ở thời khắc đặc biệt này.
“Tiểu Vũ……” Thanh âm của Lan Hinh không kiềm được tràn ngập
thâm tình.
“Em đây.”
“Có em thật tốt!” Tiếng pháo nổ cùng tiếng pháo hoa tựa hồ biến mất,
trong mắt Lan hinh không nhìn thấy bầu trời đen thăm thẳm, trong tai