chiếc bàn gỗ nho nhỏ trong phòng khách: “Đều là những món em thích ăn,
còn có củ cải dầm em muốn tôi mang về đó.”
Ninh Vũ chỉ nhìn Lan Hinh chằm chằm, nhìn đến mức Lan Hinh nhịn
không được cười rộ lên: “Cô bé này quả nhiên ngây ngốc rồi.”
Ninh Vũ lại duỗi tay ra ôm Lan Hinh thật chặt, thật lâu cũng không nói
nên lời.
Tựa đầu lên cần cổ Ninh Vũ, Lan Hinh nhịn không được nhẹ nhàng
nhắm mắt lại thoả mãn thở dài một tiếng, hương vị này quen thuộc cỡ nào,
thứ cảm giác luôn khiến người ta khát vọng ở trong tim vào thời khắc này
lại mãnh liệt dâng tràn, trái tim như được lấp đầy trong giây phút, trên thế
giới này, không có gì có thể so sánh được với hạnh phúc bây giờ.
“Tiểu Vũ, nhìn thấy em thật tốt.” Đôi môi Lan Hinh chạm lên cổ Ninh
Vũ, hơi thở mềm mại mơn trớn làn da trắng nõn của nàng.
Đầu óc Ninh Vũ rốt cục khôi phục lại bình thường: “Sao không nói cho
em biết chị đã trở lại. Như thế em có thể vừa đáp máy bay liền chạy ngay
tới, vậy là có thể được nhìn thấy chị sớm hơn một chút rồi.”
“Không phải hiện tại cũng thấy nhau đó thôi? Cũng tốt lắm mà.” Thanh
âm Lan Hinh mềm mại như tơ dễ dàng khoá chặt trái tim Ninh Vũ, cho dù
có một chút bất mãn, cũng nháy mắt hoá thành tro bụi.
Ninh Vũ buông tay Lan Hinh ra, hai tay đặt trên lưng cô, hơi tách ra một
chút khỏi khoảng cách gần gũi giữa hai người, có chút oán giận trách: “Chị
không hiểu rõ lòng em, chị cũng biết đối với em mà nói thì có thể nhìn thấy
chị sớm một phút chính là chấm dứt nỗi dày vò sớm một phút, có thể có
được hạnh phúc sớm một phút.”
Lan Hinh đưa tay vuốt ve khuôn mặt Ninh Vũ, xúc cảm mềm mại khiến
niềm hạnh phúc từ đầu ngón tay chậm rãi lan tràn: “Sớm một phút hay