BẦU TRỜI TRONG TRẺO - Trang 230

“Vậy cơm nước xong em lên giường hoạt động đi, tôi đến tiệm một

chút.” Lan Hinh múc thêm canh cho mình, ngữ khí một mực bình tĩnh.

Ninh Vũ cứng họng, sau đó thất bại thở dài: “Bất quá đi ra ngoài một lúc

cũng không tệ. Sau khi ăn xong mà đi bộ thì có thể sống đến 99 tuổi.”
Trong lòng lại thầm oán, đã lâu không gặp mà Lan Hinh không kích động
sao? Không muốn càng thân mật à? Quên đi, không nói nữa thì hơn, có nói
cũng không có đáp án. Chấp nhận số phận đi.

***

Hơn bảy giờ, ở ngã tư đường đẵ bắt đầu có sinh viên về trường sớm đi

tới đi lui. Mấy người đó phần nhiều là đang yêu, chịu không nổi nỗi nhớ khi
phải xa cách nhau nên luôn tìm cách trở về trường sớm, như thể chỉ có nhìn
thấy nhau, chạm vào nhau mới có thể cảm giác được hạnh phúc.

Ngày tháng hai vẫn rét lạnh như thế, ban ngày còn hơi ấm, đến lúc

chạng vạng tắt nắng, lại càng rét lạnh. Lan Hinh mặc chiếc áo khoác năm
ngoái Ninh Vũ tặng, hai người gắt gao tựa vào nhau bước chậm dưới ánh
đèn đường. Chút ngọt ngào nho nhỏ đó chỉ có người trong cuộc mới có thể
cảm nhận, tựa hồ có lạnh hơn thế bao nhiêu cũng có thể bị xua tan.

[Lan tâm thực phủ] hôm nay đã khai trương lại, tuy rằng sinh viên trở về

không quá nhiều, cũng không đông khách, nhưng những gian nhỏ cách biệt
đã không còn chỗ ngồi.

Lan Hinh và Ninh Vũ qua cửa sổ thuỷ tinh liền thấy được Tiếu Kiền.

Cô nhàn nhã ngồi ở vị trí bên cửa sổ, ngắm nhìn bể cá [Yêu không rời],

trong ánh mắt nồng đậm bi thương. Ninh Vũ vội vàng rụt lại bàn tay đang
nắm tay Lan Hinh, nhưng Tiếu Kiền đã ngẩng đầu lên mỉm cười với hai
người.

“Tôi cứ nghĩ hôm nay em sẽ không tới.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.