BẦU TRỜI TRONG TRẺO - Trang 242

Chạy qua chạy lại tuy rằng mỏi mệt, nhưng Lan Hinh lại rất thích thú

vui vẻ. Cơm chiều hàng ngày đều trở thành quãng thời gian khoái hoạt, mà
cảm giác mỗi ngày đóng cửa tiệm rồi vội vàng về nhà cũng khác với trước
kia. Trước kia luôn vắng vẻ quạnh hiu, có lẽ không được coi là tịch mịch —
bởi vì đã tịch mịch nhiều năm như vậy, sớm đã thành thói quen. Nhưng
hôm nay so với trước kia, mỗi ngày đều biết khi mình về căn nhà sẽ sáng
đèn vì mình, có người mình yêu nằm trong chăn chờ mình trở về.

Cảm giác này hẳn là niềm hạnh phúc lớn nhất trên đời.

Cho nên đường về nhà liền trở thành con đường đến tới hạnh phúc.

Đôi khi Ninh Vũ không có lớp, sẽ tới tiệm cơm hỗ trợ. Ngoài dự kiến

của Lan Hinh, việc buôn bán ngày hôm đó tựa hồ sẽ đặc biệt tốt.

“Đây là công lao của em.” Lúc Lan Hinh nhắc tới việc này, Ninh Vũ

luôn dõng dạc đáp lại như thế.

Lan Hinh mới đầu không tin, sau thật sự phát hiện, chỉ cần Ninh Vũ ở

tiệm phụ giúp thì có vẻ người đến thật sự nhiều hơn một chút.

“Bởi vì chị không biết hiện tại em là nhân vật nổi tiếng trong ban, có

khối người muốn theo đuôi nịnh nọt em mà.” Ninh Vũ vẻ mặt dương dương
tự đắc.

Lan Hinh không khỏi cao thấp đánh giá Ninh Vũ, chưa đầy một năm, cô

gái nhỏ lúc mới gặp mơ mơ hồ hồ nay tựa hồ thật sự trưởng thành. Khi
nàng cười rộ lên giống mặt trời ngày đông, sạch sẽ trong suốt, khiến người
ta hướng tới. Trên khuôn mặt còn chưa hết nét trẻ con đã mơ hồ có tia trầm
ổn cùng đại khí. Bất tri bất giác, cô bé ngày nào dần dần bắt đầu lột xác,
một thứ khí tràng khiến người ta muốn tin tưởng không biết từ khi nào đã
bắt đầu ảnh hưởng những người chung quanh.

Tuy nàng mới hai mươi tuổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.