BẦU TRỜI TRONG TRẺO - Trang 295

“Chuyện đó thì nhất định.” Ninh Vũ vội vàng gật đầu cam đoan.

Đợi đến khi tiễn bước Lan Gia, Ninh Vũ nắm tay Lan Hinh, thở dài,

nghiêng đầu nhìn Lan Hinh: “Thế này coi như qua được một cửa phải
không?”

Lan Hinh mỉm cười: “Nhìn em vui vẻ chưa kìa……”

“Đương nhiên, em hy vọng có thể được người thân của chị chấp nhận

mà. Ừ……em cảm thấy, mình hẳn nên tìm một cơ hội đưa chị đi gặp ba em.
Ông ấy sẽ vui lắm.” Ninh Vũ một tay kéo Lan Hinh, nhảy nhót đi xuống
mấy bậc cầu thang trước nhà ga.

Lan Hinh không trả lời, nhìn dòng người tấp nập trước nhà ga, cô bỗng

nhiên nhớ tới cảnh Miêu Chấp đi đón mình ở sân ga lúc mình về nhà trước
kỳ nghỉ đông cùng với cảnh gặp gỡ Hà Mỹ ở nhà hàng.

Con người đôi khi là một loài động vật kỳ quái, bạn không thể đoán

trước được họ có suy nghĩ gì trong đầu, cho nên dù bạn có thận trọng cũng
chưa nhất định có thể đủ giành được một phần yên ổn. Khi mình và bọn họ
không có quan hệ về lợi ích, sự đùa cợt và hèn mọn có lẽ có thể biểu hiện
được sự cao quý của họ, mà khi bọn họ trở thành người ái mộ mình rồi, sự
đùa cợt và hèn mọn đó trái lại trở thành thứ cao thượng khiến người ta kính
ngưỡng. Đương nhiên, khi mình bị Hà Mỹ coi là tình địch, sự chế giễu và
hèn mọn ấy trong nháy mắt càng trở nên sâu đậm.

Rút cuộc thì mình là một người hèn mọn hay cao thượng? Mình rốt cuộc

là một người đáng để ái mộ hay là một kẻ đáng bị người phỉ nhổ?

Lan Hinh đột nhiên muốn cười, Lan Hinh chính là Lan Hinh mà thôi, bắt

đầu từ khi sinh ra, đi từng bước cho đến hiện tại, Lan Hinh chính là Lan
Hinh, cho tới giờ cũng chưa từng thay đổi, chỉ là đứng giữa đám đông ồn ã
đó dùng góc độ bất đồng cùng tâm tình khác biệt để nhìn bản thân mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.