Nhưng đôi mắt cô lại ngược lại tất cả điều này, ánh mắt vốn hẳn nên
sáng ngời cơ trí tựa hồ lại ẩn dấu ưu thương, vì thế có vẻ có chút hư vô.
Ninh Vũ thậm chí trông thấy được một thứ có lẽ tên là thống khổ từ trong
đáy sâu đôi mắt đó.
“Ngồi đi.” Lan Hinh nói. Cô giơ tay, chỉ về phía một gian ghế nhỏ, trên
mặt không có biểu tình gì.
Cô gái kia nghe theo lời Lan Hinh nói xoay người, đi vào bao sương.
Ninh Vũ do dự một lát: “Em sẽ trông chừng việc buôn bán trong tiệm.”
Lan Hinh gật đầu: “Để phục vụ đưa một bình trà tới đi.”
Chiếc mành bằng những sợi tơ đỏ được nhẹ nhàng vén lên, rồi sau đó hạ
xuống, hai người ngồi đối diện nhau, bức mành mông lung ngăn cách bóng
người bên ngoài, chỉ có sự huyên náo vẫn không dừng lại.
Cô bé phục vụ đưa trà lên, hỏi Lan Hinh: “Còn cần gọi gì nữa không ạ?”
Lan Hinh khoát tay áo: “Để ý coi khách cho tốt đi.”
Người trước mặt không phải đến để ăn cơm, cho dù có bày một bàn
rượu ngon và đồ ăn ở trước mặt, cũng chưa chắc cô đã vui vẻ.
“Chúng ta gặp nhau là vào bốn năm trước phải không? Khi đó em vẫn
còn đi học.” Cô gái kia mở lời trước, Lan Hinh trong ký ức thân thể gầy yếu
suy dinh dưỡng, ánh mắt lại đã có sự quật cường mà độc lập, ánh mắt đôi
khi loé lên sự sắc bén không biết từ khi nào biến thành lạnh nhạt, thân thể
vốn gầy yếu tựa hồ cũng tốt hơn không ít.
“Đúng vậy, là học trò của cô Tiếu. Khi đó, cô ấy hai mươi sáu tuổi, vừa
mới nhận chức một năm.” Lan Hinh uống một ngụm trà.