người trong khoa đều biết thì phải làm thế nào bây giờ.” Dương Mục bị Lan
Hinh khơi gợi ký ức.
Lan Hinh tựa hồ có ý tứ muốn ôn lại chuyện xưa với Dương Mục, cô
uống trà, như thể lẩm bẩm nói: “Lòng người một khi có điều gì nghi hoặc
liền càng dễ dàng bị mở rộng, nghi thần nghi quỷ, thật ra cô ấy vốn không
phải người như vậy, nhưng cô ấy quả thật cứ hoài nghi, cuối cùng không thể
không bắt đầu tiếp cận tôi. Cô ấy dành cho tôi một suất việc làm thêm ở
trường, giúp tôi dành được trợ cấp cho sinh viên nghèo. Cô ấy nói tôi là
sinh viên suất xắc nhất của cô ấy. Lúc chúng tôi đều rảnh rỗi, cô ấy sẽ cùng
tôi thảo luận về phương diện chuyên nghiệp nào đó.”
“Cô ấy đánh giá em rất cao, hơn nữa, cô ấy thực sự quý trọng công việc
này của mình.” Trong ánh mắt Dương Mục có tia đau thương nhàn nhạt.
“Hai chúng tôi trở thành bạn bè, cô ấy hỏi tôi cái nhìn về tình yêu, tôi
nói tôi chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Sau đó cô ấy lại giống một đứa trẻ, lo
lắng hỏi tôi chuyện tối hôm đó tôi có kể cho người khác nghe không. Tôi
nói tôi không rảnh đến vậy. Cô ấy thực vui vẻ, nói cô ấy chưa từng nghĩ sẽ
yêu một người con gái, nhưng khi cô ấy gặp được một người tên là Dương
Mục, mọi thứ liền rối loạn. Không có cách nào, khi tình yêu đến, con người
không thể nào chống đỡ.” Trên mặt Lan Hinh lộ ra nụ cười yếu ớt: “Thực ra
thì, đến tận lúc đó tôi mới biết được người cô ấy thích là một cô gái.”
Dương Mục cười khổ: “Xem ra là cô ấy nghĩ quá nhiều rồi.”
“Tôi rất nhanh chóng tiếp nhận sự thật này, đối với người như tôi mà
nói, có lẽ không có chuyện kinh thế hãi tục gì đủ để khiến tôi cảm thấy
không thể chấp nhận. Huống chi đây là tự do của người khác, cô ấy là giáo
viên tốt của tôi, đời tư của cô ấy không nên bị can thiệp. Rồi sau đó cô ấy
thường xuyên nhắc với tôi về chị, cô ấy nói chị là một người cực kỳ cực kỳ
tốt, rất thương cô ấy, chiều cô ấy. Cô ấy nói chờ chị học bác sĩ xong rồi làm
việc ngay ở thành phố này, hai người sẽ cùng nhau sống một cuộc sống