“Cô ấy là bạn gái của em.” Ninh Vũ nói với Dương Mục.
Lan Hinh mỉm cười, biểu tình mơ hồ, Dương Mục gật gật đầu: “Chào
em.”
“Chị đến tìm cô Tiếu sao? À phải…Em là học trò của cô Tiếu.” Ninh Vũ
gắp một chút đồ ăn vào bát Lan Hinh: “Đừng chỉ uống rượu suông.”
“Tình cảm của hai người rất tốt.” Dương Mục khẳng định mà không cần
hỏi.
Ninh Vũ gật đầu: “Đúng vậy, em yêu chị ấy.”
Dương Mục nhìn Ninh Vũ, ánh mắt có chút phức tạp: “Cô ấy không có
ở trường.” Là nói tới Tiếu Kiền. Lần này Dương Mục đến để tìm Tiếu Kiền.
Hơn hai năm không gặp, lòng chất chứa bao nhiêu tâm tình phức tạp tìm
đến, trong đầu đã mường tượng vô số cảnh tượng khi gặp lại, nhưng tới nơi,
người đó lại không ở đây.
“Cô ấy bị bệnh. Đã xin trường nghỉ nửa tháng.” Ninh Vũ nói.
“Vậy cô ấy……bể cá bên ngoài…..” Bên trên đề hai chữ “Tiếu Mục”,
hơn nữa là chữ của Tiếu Kiền, Dương Mục nhận ra.
Ninh Vũ nghiêng đầu nhìn Lan Hinh, vấn đề này nàng không thể trả lời.
“Hai năm trước, sau khi hai người chia tay, cũng là lúc tôi mới mở quán
cơm này. Bể cá bên ngoài kia ban đầu tạo nên vì cô ấy. Khi hai người bên
nhau, cô ấy nuôi hai con cá ở ký túc xá của mình, cô ấy nói đôi cá đó đại
biểu cho hai người, một là cô ấy, một là chị. Hai con cá ngày ngày ở bên
nhau, rất vui vẻ. Đều không rời xa nhau. Mãi cho đến khi chị nói chia
tay…..” Cảm xúc đã hơi bình tĩnh của Lan Hinh lại có chút kích động.