Ninh Vũ thật sự ngây ngốc cười rộ lên, đưa tay xoa xoa gò má có chút
căng cứng vì bị gió thổi: “Lại đây, Hinh, để em chụp cho chị một tấm.”
Ninh Vũ nói xong liền lấy máy ảnh từ trong ba lô ra.
Lan Hinh vừa cười vừa che: “Chụp gì mà chụp, có gì hay đâu mà chụp?”
Ninh Vũ lại liên tục lui về phía sau tìm kiếm góc độ: “Nhanh lên nhanh
lên, dọc đường không để ý chụp hình thật sự đáng tiếc mà, đừng tránh né
nữa, mau làm dáng đi.”
Lan Hinh không lay chuyển được ý định của nàng, đành đứng ở ven
đường để Ninh Vũ chụp hai tấm.
Ninh Vũ như nhặt được bảo bối, lật qua lật lại xem: “Vẻ mặt hơi mất tự
nhiên, nhưng vẫn đẹp, không tệ, Hinh của em xinh đẹp như thế, chỉ tuỳ tiện
đứng cũng phong hoa tuyệt đại.”
“Cái gì mà phong hoa tuyệt đại, em lừa ai thế.” Lan Hinh cùng chồm tới
xem. Hình quả thực không tệ, bản thân cô không có thói quen chụp ảnh,
một khi ống kính máy ánh chĩa về phía mình, lập tức sẽ có phần tay chân
luống cuống, cho nên mình trong ảnh thoạt nhìn có chút mất tự nhiên, bất
quá góc độ Ninh Vũ chụp không tệ, con đường đất phía sau lưng cô kéo dài
một đường, cuối cùng uyển chuyển biến mất ở bên sườn núi, cũng có một
hương vị riêng biệt.
“Nói phong hoa tuyệt đại đúng thật có phần lừa dối, bất quá thật sự đẹp
mà, rất tốt……” Ninh Vũ liên tục nói tốt, Lan Hinh cũng không biết nàng
nói rất tốt rất tốt là làm sao.
Lan Hinh cầm hành lý lên: “Đi thôi, còn mấy con đường núi nữa, tiểu
Duệ đã gọi cho tôi, nói sẽ ra đón, tôi không đồng ý. Lần này tự chúng ta về
là được.”