BẦU TRỜI TRONG TRẺO - Trang 357

“Vậy thì không còn gì tốt hơn.” Ninh Vũ chỉnh máy ảnh qua chế độ

chụp ảnh động, đi phía sau Lan Hinh chụp hình cô.

“Em đừng làm thế nữa, tôi khó chịu lắm.” Lan Hinh đi được vài bước lại

quay đầu, xoay người kêu dừng.

“Một tình yêu đẹp thì cần phải lưu trữ những kỷ niệm đẹp, chờ đến khi

chúng ta già đi cũng có thể lấy ra xem mà.” Ninh Vũ hứng trí bừng bừng
chụp. Lần đầu tiên cùng Lan Hinh về quê, đây là một kỷ niệm đáng giá, dù
thế nào cũng phải chụp một ít.

Lan Hinh cười dịu dàng với máy ảnh, dĩ nhiên không phản đối, quay

người tiếp tục chậm rãi đi. Có lẽ nên lưu giữ một chút gì đó mà mình lưu
luyến. Quê hương mình, non xanh nước biếc, trên vách đá ẩm ướt một con
thác nhỏ chậm rãi đổ xuống, tiếng chim chóc líu lo, còn có tiếng ve kêu
không biết mỏi mệt, mình đã đi trên con đường núi này hơn mười năm,
từng trải qua không ít niềm vui, từng có không ít phiền muộn, thậm chí còn
từng chán ghét, mà hiện tại tất cả lại trở thành một cảm giác thân thiết hoài
niệm quê nhà. Đương nhiên, còn có con người đơn thuần mà đáng yêu ở
phía sau, làm cho tất cả mọi thứ tựa hồ trở nên càng thêm khác biệt,

“Hinh, nói gì đi.” Ninh Vũ đuổi theo Lan Hinh, vừa chụp vừa nói.

“Muốn tôi nói gì?” Lan Hinh hỏi.

“Tuỳ tiện nói gì đi, ví dụ như mỗi khi trở về đi trên con đường này chị

nghĩ đến cái gì, hoặc là, kể cho em nghe về những chuyện trước đây của
chị, tóm lại cái gì cũng được.” Thanh âm Ninh Vũ đầy vui vẻ.

“Được rồi, như vậy tuỳ tiện nói gì đó nhé.” Lan Hinh đem hành lý

chuyển qua tay bên kia, con đường núi gập ghềnh này, không cánh nào kéo
va li cả, chỉ có thể xách, cho nên ở thành phố dùng va li rất tiện, nhưng đi
đường núi lại trở thành trói buộc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.