“Em cảm thấy ba mình sẽ đồng ý, ông ấy có tư tưởng rất tiến bộ, cũng
rất yêu em. Chỉ cần em hạnh phúc thì ông ấy sẽ không phản đối.” Lần này
Ninh Vũ có phần không đồng ý với suy nghĩ của Lan Hinh.
Lan Hinh dịu dàng cười cười, ngẩng đầu hôn hôn Ninh Vũ, sau đó chậm
rãi nói: “Tiểu Vũ, cũng không phải tất cả mọi người đều có thái độ đối với
một vấn đề nào đó giống nhau. Có lẽ……lần này em trở về đừng nên nói
chuyện này ra thì tốt hơn, cũng như hồi trước chị nói với em rồi đó, trước
khi em tốt nghiệp đại học, cứ giữ bí mật chuyện này với chú Ninh đi.”
“Chị sợ à?” Ninh Vũ cảm thấy không vui, hung hăng xoay người nằm
lên giường, ngữ khí có chút không tốt.
Lan Hinh không nói chuyện, đưa tay tắt ngọn đèn đầu giường: “Ngủ đi.”
Ninh Vũ nghe Lan Hinh nói thế, không khỏi nổi giận, ngồi dậy bật đèn
lên: “Chị không muốn để ba em biết quan hệ của chúng ta sao?”
Lan Hinh mở to mắt nhìn Ninh Vũ hồi lâu, trên mặt lại hiện lên nụ cười:
“Cũng biết giận rồi cơ đấy!”
“Aish….” Ninh Vũ thở dài một tiếng, như chấp nhận số mệnh, nói: “Chị
như thế, em muốn nổi giận cũng không nổi.”
“Vậy được rồi.” Lan Hinh cũng ngồi dậy, dựa vào đầu giường: “Em
cũng sắp lên năm thứ ba, cũng phải bắt đầu suy nghĩ chuyện thi cử đi,
chúng ta trước mắt vẫn cứ nên duy trì tình trạng thế này, đợi đến khi em thi
xong, chúng ta sẽ nói cho ba em biết, khi đó, em cũng đã hai mươi ba, chị
nghĩ lúc ấy em mới quyết định, chú Ninh sẽ tán thành hơn.”
Ninh Vũ mếu máo: “Dù sao thì chị cũng sẽ không đi về cùng em phải
không?”
“Ừ.”