Lan Hinh nhắm mắt lại, lại không biết câu Ninh Vũ nói “bước theo em”
là phải đi thế nào, theo hướng nào đây?
Ninh Vũ một tay ôm eo Lan Hinh, một tay đỡ lưng cô, dắt cô chậm rãi
bước đi.
Thì ra là thế. Khi hai người tựa nhau rất gần, tựa hồ có thể cảm nhận
được giai điệu vận động của thân thể nàng. Lan Hinh thả lỏng cơ thể, khẽ
tựa đầu vào cần cổ Ninh Vũ, hai người ôm nhau chậm rãi bước, gần như
chưa từng bao giờ thử, lại cũng có thể dể dàng phối hợp. Trái tim như có
chút sôi trào, lại tựa hồ tìm được một phần yên tĩnh khó có thể nói thành
lời.
Lan Hinh không thể không thừa nhận, từ khi Ninh Vũ về đến nhà, trái
tim mình liền luôn thấp thỏm không yên, cho dù không nói, cho dù ngày
ngày đều nghỉ ngơi thật tốt, luôn dồn hết tinh thần và sức lực vào việc học,
nhưng cõi lòng cô cũng chưa lúc nào có được sự an tĩnh chân chính.
“Nói cho em biết, vì sao chị không nhớ em như em nhớ chị?” Thanh âm
Ninh Vũ trầm thấp, trong sự ôn hoà lại ẩn chứa một tia thầm oán. Cho dù vị
giác được những món ăn tinh xảo của cô nhét đầy, ngập tràn cõi lòng, cho
dù quá khứ chua xót của cô, bao thăng trầm trong tâm trí, cho dù vì đau
lòng cùng tự trách khiến nàng nguyện ý chấp nhận tất cả mọi thứ của cô,
nhưng trong tiếng nhạc nhu hoà giờ phút này, khi hai người kề sát bên nhau,
nàng vẫn muốn hỏi.
“Bởi vì chị sợ…..” Câu trả lời của Lan Hinh có chút ngập ngừng khó
hiểu, giọng nói trầm thấp khàn khàn pha lẫn một tia đau đớn.
“Vì sao?” Tiếng nhạc vẫn vang lên, thân thể vẫn như cũ kề sát chậm rãi
lay động.
“Lúc ban đầu khi quyết định cùng em ở bên nhau, chị đã nghĩ sẽ trả giá
tất cả vì em, chỉ cần em muốn. Chị không muốn nghĩ đến hậu quả, không