BẦU TRỜI TRONG TRẺO - Trang 544

với xã hội. Em đó, con người hẳn nên có lòng cầu tiến.” Lan Hinh cười, đẩy
món mà Ninh Vũ thích đến trước mặt nàng.

Ở trước mặt ba mình, Ninh Vũ cũng không tiện nói gì, bất quá những lời

này lại khiến nàng nhớ lại lời Tiếu Kiền từng nói với mình: Ông trời công
bằng thế đó, cho Lan Hinh một khối óc suất xắc nhất, sau đó lại đẩy cô vào
hoàn cảnh ác liệt nhất, tạo cho cô một con đường lớn rộng mở sáng ngời, lại
để cho cô một đôi chân không chịu nổi đoạn đường dài bôn ba. Cô cố gắng
rất nhiều năm, sau đó lại vì áp lực của cuộc sống mà từ bỏ con đường mình
vốn hẳn nên đi. Những thứ cô chưa từng hoàn thành vốn chỉ có thể chờ
mong Ninh Vũ đi hoàn thành thay cô.

Nếu nói còn có trách nhiệm gì có thể khiến Ninh Vũ cảm thấy cần gánh

vác, đó tất nhiên chính là phần tiếc nuối ấy của Lan Hinh.

Nhưng mà đã yêu nhau thì sao có thể nỡ lòng rời xa?

Bữa cơm trưa cũng không quá lâu. Có lẽ năm năm trước Lan Hinh và

Ninh Hoà ai cũng chưa từng nghĩ hôm nay gặp lại sẽ là cảnh tượng như vậy,
vốn hẳn nên thân thiết, thoải mái, sẽ cảm kích, rồi vui mừng, đến bây giờ lại
biến thành thăm dò phỏng đoán cùng đánh giá, thậm chí ai cũng không biết
trong lòng đối phương liệu có chút hận ý hay oán thầm với mình không.

Quả nhiên, thời gian trôi qua như nước chảy, lấy góc độ khác để gặp lại,

người vẫn thế, nhưng tâm tình dùng để nhìn người đó lại đã hoàn toàn thay
đổi. Ninh Hoà đã gần như không nhớ nổi cô bé từng rất đơn thuần mà chấp
nhất trước kia nữa, nay ở trước mặt mình là một người sẽ huỷ diệt đứa con
gái của mình.

Đây là dưỡng hổ vi hoạn* sao? Ninh Hoà cơ hồ thấy hối hận với lòng tốt

của mình ngày đó. Nếu không giúp cô, cô sao có thể mở tiệm cơm này,
mình lại thế nào sẽ uỷ thác tiểu Vũ cho cô nhờ cô chăm sóc, rồi lại đi đến
bước này?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.