Năm tầng, phòng ở rất cũ, đèn ở hành lang rất tối, tiếng bước chân nặng
nề vang lên trên cầu thang. Ninh Vũ thầm nghĩ, có phải đêm đêm Lan Hinh
liền cứ thế một thân một mình, rã rời mệt mỏi giữa hành lang trống rỗng mịt
mờ lê bước lên lầu……
Đó sẽ là cảm giác gì? Cô độc? Hay mệt mỏi? Hoặc vui vẻ thoả mãn khi
về nhà?
Ninh Vũ không thể nào hiểu được, bởi vì cuọc sống của mình và cô ấy
thật sự không thể so sánh. Suy đoán linh tinh chắc gì đã chính xác…
Lan Hinh nắm tay Ninh Vũ, thật vất vả lên đến tầng năm. Lan Hinh đi
nhiều cũng đã quen, nhưng Ninh Vũ còn chưa quen với việc leo cầu thang
xa lạ dưới thứ ánh sáng âm u mờ ảo ấy, huống chi mắt nàng cũng không tốt
lắm.
Đến cửa Lan Hinh mới thả tay Ninh Vũ ra, lấy di động, nương theo ánh
sáng mờ mờ, lấy chìa khoá tra vào ổ mở cửa.
“Điều kiện không tốt lắm nhưng tiền thuê nhà tiện nghi, tự mình thu dọn
sạch sẽ, ở cũng vẫn thoải mái.” Lan Hinh đưa tay bật đèn, căn phòng nhất
thời sáng ngời.
“Em cứ ngồi tự nhiên, tôi đi làm đồ ăn…” Nói xong liền cầm cái gói to
đi vào bếp.
Cái gói kia đương nhiên là đồ ăn mang về từ tiệm cơm. Bình thường
Lan Hinh rất ít khi nấu cơm ở nhà, cơm trưa cơm tối đều ăn trong tiệm, về
phần bữa sáng thì thường xuyên tuỳ tiện đối phó, hoặc không ăn.
Ninh Vũ bỏ sách xuống, đánh giá căn phòng một chút. Căn nhà gồm
một phòng khách một phòng ngủ, chỉ khoảng 40 mét vuông. Phòng khách
có một bộ sô pha da kiểu cũ, không có bàn trà, nhưng lại có một chiếc bàn
gỗ khá thấp, đại khái là dùng để ăn cơm.