Sự ấm áp này liên quan đến chữ “nhà”, mà chữ này, lại có ý nghĩa không
tầm thường.
Những ngày bình thường trôi qua, cuộc sống của Ninh Vũ trừ việc học
bài, đến thư viện, rồi hoặc nghỉ ngơi, chỗ khác biệt duy nhất có lẽ chỉ thời
điểm cuối tuần đến chỗ Lan Hinh ăn cơm, hoặc đến [Lan tâm thực phủ] phụ
giúp.
Đương nhiên, cơ hồ mỗi lần đến [Lan tâm thực phủ] đều vô tình chú ý
tới “Bể cá tình yêu”. Mỗi khi ít khách, Ninh Vũ sẽ thường xuyên xem
những bể cá này, từ cái đầu tiên cẩn thận nhìn đến cái cuối cùng. Ngắm
nhìn những chú cá thản nhiên bơi lội, đọc những lời yêu thương được dán
trên bề mặt thuỷ tinh của bể cá…..
Sau đó sẽ đột nhiên nghĩ, tình yêu đó là thứ tình yêu thế nào — có lẽ
trong lòng người trẻ tuổi hẳn có rất nhiều ảo tưởng về tình yêu, ảo tưởng
rằng nhân vật chính có lẽ là mình, hoặc có lẽ là người khác.
Mà những con cá có đôi có cặp này, cùng với những lời yêu thương
thường xuyên được đổi mới luôn trong những thoáng giây nhẹ nhàng bâng
quơ viết nên vô số câu chuyện tình ở quán cơm ấm áp lãng mạn này…..
Lan Hinh thường xuyên cùng Ninh Vũ cúi người, chăm chú ngắm cá,
sau đó cười nàng: “Chờ đến khi em yêu ai, tôi sẽ giữ cho em một bể, đặc
biệt chăm sóc giúp em…..”
Ninh Vũ luôn phì cười, trên mặt ửng hồng, cũng không phản bác. Nước
trong bể phản chiếu dưới ánh mặt trời, lấp lánh mỹ lệ.
Mỗi lần lưu luyến trước những bể cá này, Ninh Vũ sẽ luôn mất rất nhiều
thời gian trước một bể cá nuôi đôi [Điều điệp vĩ]. Cá rất đẹp, chữ trên thành
bể rất khá, ý tứ của những chữ ấy lại càng khiến Ninh Vũ để ý: “Yêu không
rời”……