Cho nên đến trưa thứ tư, Ninh Vũ liền bắt đầu thấp thỏm, cứ nghĩ nếu
mình không đi có phải sẽ bỏ lỡ điều gì không, mà thứ mình bỏ lỡ, đối với
mình mà nói rất quan trọng.
Loại cảm giác này cũng giống như khi Ninh Vũ muốn trốn học. Nàng
luôn cảm thấy nếu hôm đó mình không tới, nói không chừng sẽ giảng về
chuyện mình không biết mà lại rất quan trọng với mình, vì thế……
Vì thế liền vẫn cứ đi, tuy trong lòng có chút thấp thỏm bất an, cứ cảm
thấy mình xâm phạm vào không gian tư nhân yên tĩnh của người khác.
Bất quá sau khi nàng thấy Tiếu Kiền và Lan Hinh, ánh mắt hơi mang
chút sủng nịnh của Lan Hinh cùng nụ cười nhàn nhạt của Tiếu Kiền khiến
trong khoảnh khắc Ninh Vũ cảm thấy mình được hoàn cảnh riêng tư đó đón
nhận…..
Cực kỳ vui sướng, đây là cảm giác lúc đó.
Mãi đến cuối cùng, đó trở thành một thói quen.
Lan Hinh và Tiếu Kiền vẫn trước sau như một, cũng không vì Ninh Vũ
tồn tại mà có gì khác trước.
Tiếu Kiền vẫn như cũ hơn ba giờ chiều đến [Lan tâm thực phủ], mà lúc
đó Lan Hinh cũng luôn ở trong tiệm. Ninh Vũ nghĩ, có lẽ đây là một loại
ước định. Rồi sau đó, Lan Hinh cùng Ninh Vũ và Tiếu Kiền ngắm cá, đặc
biệt chăm sóc bể “Yêu không rời” kia một chút. Sau đó pha một ấm trà, mất
hai giờ, cuối cùng là cơm chiều.
Toàn bộ quá trình luôn chảy xuôi thứ trao đổi điềm đạm khiến Ninh Vũ
thích.
Suốt buổi chiều nghe Lan Hinh và Tiếu Kiền nhàn tản trò chuyện đông
tây, thế mới biết trên thế gian lại có nhiều thứ có ích đến vậy.