trong câu này:
“Ở trong tình thế hiện tại mà thợ thuyền chỉ cần sao ăn cho đủ no, mặc cho
đủ ấm, khi ốm đau có thuốc uống, khi mệt nhọc được nghỉ ngơi, mà điện
còn đắt, nước cũng phải mua, những vật liệu để cất nhà có khi kiếm không
ra, mà không một ai chắc chắn về tương lai, chỉ sống từng ngày một”.
5. Tránh lối hành văn “hơi Tây”.
Đừng nói: “Bệnh đó gây ra bởi thiếu ăn”. Lối hành văn này tuy được nhiều
người dùng, nhưng nghe vẫn chưa được êm tai. Nên nói: “Bệnh đó do thiếu
ăn”.
Đừng viết: “Được dìu dắt bởi nhiều ông thầy giỏi”, mà viết: “Được nhiều
ông thầy giỏi dìu dắt”.
6. Phải cẩn thận dùng tiếng “là” ở đầu câu:
“Là gia đình giàu sang, cô được qua Pháp học từ nhỏ”. (Một cô mà làm sao
thành một gia đình được?). Chúng tôi biết ngữ pháp Việt Nam chưa được
qui định, ta khó biết được thế nào là viết trúng, nhưng ta có thể bắt chước
các nhà văn có tên tuổi, và ta cũng có thể viết rồi đọc lớn cho một người
khác nghe xem có rõ ràng, xuôi tai không vì ít khi ta nhận được lỗi của ta
lắm. Đó là cách làm thơ của Bạch Cư Dị đời Đường. Họ Bạch mỗi lần viết
xong một bài thơ, đọc lên cho người vú già nghe, câu nào người đó không
hiểu thì Bạch sửa lại liền. Nhờ vậy mà Bạch được đời sau suy tôn là tổ của
lối thơ Bạch thoại, ngang hàng với Đào Tiềm.
Sau cùng, chúng tôi nhắc lại rằng văn của ta đặt theo lối văn xuôi. Ví dụ:
Tôi đi săn bắn về. Việc nào trước thì nói trước, cho nên phải đặt tiếng “đi”
lên trước, hai tiếng “săn bắn” ở sau và tiếng “về” sau cùng, theo thứ tự ba
hành động đó. Ta không thể nói như Pháp: “Je rentre de la chasse” được.