và là tắt ngấm. Nhưng lúc này giữa chốn hư không nó thu hút toàn bộ miền
mắt nhìn thấy được. Anh nhìn ngọn lửa đó. Gió làm cho nó quện chặt lại,
nom như anh lửa bó đuốc.
Ba mươi giây một lần, để kiểm tra máy đo hồi chuyển la bàn, Fabien lại
rúc đầu vào buống lái. Anh chẳng dám thắp những bóng đèn đỏ yếu ớt,
chúng làm mắt anh bị lóa giây lâu, nhưng tất cả các công cụ có chữ số dạ
quang lại tỏa ra một thứ ánh sáng nhợt nhạt của các thiên thể. Ở đó, giữa
những cây kim và chữ số, người lái cảm thấy một cách an toàn lừa dối: cái
an toàn của buồng lái con tàu thủy bị sóng nước tràn qua. Đêm tối và mọi
thứ gì đêm tối mang theo, những mỏm đá, những vật trôi dạt, những quả
đồi, cứ như thế chảy ngược đập vào con tàu với sức định mệnh lạ lùng cũng
y như vậy.
“Chúng mình đang bay ở đây?” Người điện báo nhắc lại với anh câu hỏi.
Fabien lại ngoi lên và tựa vào má bên trái, anh tiếp tục cuộc canh đêm
khủng khiếp. Anh chẳng rõ là còn bao lâu và phải mất bao nhiêu nỗ lực nữa
mới thoát ra khỏi những dây trói tối tăm kia. Hầu như anh không tin là có
thể thoát ra khỏi nổi, vì anh đặt cuộc đời mình vào mảnh giấy cỏn con bẩn
thỉu và nhàu nát kia, anh mở ra đọc có nghìn lần để nuôi dưỡng vững vàng
niềm hy vọng: “Trelew: trời phủ mây, gió tây nhẹ”. Nếu ở Trelew trời phủ
kín ba phần tư, hẳn ta sẽ nhình thấy đèn sáng ở đó qua những đám mây
rách ra. Trừ phi…”
Ánh áng nhợt nhạt hứa hẹn, ở một chốn xa xa hơn nữa khuyến khích anh
tiếp tục bay; nhưng hình như anh còn ngờ vực nên anh viết vội cho người
điện báo: “Không biết chắc có đi lọt nổi. Xem hộ tôi phía sau thời tiết còn
đẹp không?”
Câu trả lời làm anh chưng hửng.
“Commodoro thông báo: không thể quay lại đây. Bão”
Anh bắt đầu phỏng đoán về cuộc tiến công bất thường từ dãy Andes ập
ra mạn biển. Trước khi anh có thể tới nơi, bão hẳn đã quét sạch các thành
phố rồi.