BẦY HẠC - Trang 123

Về nhà được một hôm anh đã đổi cái khóa cửa cũ rích kia rồi, lo

rằng nó không an toàn. Còn nhiều lần dặn dò cô dù là ban ngày hay
ban đêm, đừng dễ dàng mở cửa cho người xa lạ. Cho dù là người ở
trong khu này cũng không được. Mà lúc đó cô đang mải nghịch điện
thoại di động, chỉ đối đáp cho có lệ.

Chử Điềm đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đè chặt lồng ngực

mình, nghèn nghẹn khó chịu. Lại như có thứ gì đó muốn bứt khỏi
trói buộc, cô vội vàng tắt vòi nước, chạy vào phòng vệ sinh khóa trái
cửa lại.

Từ Nghi cảm giác được cô đi ngang qua sau lưng anh, vừa quay

đầu nhìn lại, còn chưa kịp hiểu được chuyện gì xảy ra thì điện thoại
di động đã vang lên. Là xe tới đón anh đã đến, nhắn anh xuống lầu.
Cúp điện thoại, Từ Nghi đến gõ cửa phòng vệ sinh:

“Điềm Điềm, xe đến rồi, anh đi đây.”

Đợi một lúc lâu mới nghe thấy tiếng cô:

“Ừ, đi đường cẩn thận.”

Không thấy cô đi ra ngoài, Từ Nghi cảm thấy có gì đó không ổn,

lại gõ thêm vài cái:

“Em đang làm gì? Mở cửa ra.”

Lại là một hồi im lặng, sau đó vang lên tiếng từ biệt nhẹ nhàng

của cô:

“Không có gì, em, em đi toilet thôi. Anh đi nhanh lên đi, đừng để

trễ giờ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.