BẦY HẠC - Trang 122

“Có xe vào thành phố, thuận đường đón anh luôn.”

Nghe anh nói như vậy, Chử Điềm hiểu nhất định tối nay anh phải

đi rồi. Trong thoáng chốc, trái tim vừa mới ổn định như bị một đôi
bàn tay to lớn bóp nghẹt, nhào nặn hả hê khiến cô khó chịu vô cùng.
Tuy nhiên giờ khắc này thần trí lại tỉnh táo khác thường, cô quay
người đi vào phòng sách, xách một chiếc túi nhựa cực lớn đựng rất
nhiều thứ đi ra.

Từ Nghi nhìn cô đang gắng sức xách chiếc túi liền chạy đến đón:

“Đây là cái gì?”

“Để anh mang đi chia cho mấy đồng đội.”

Từ Nghi hơi giật mình, nói theo phản xạ:

“Không mang được nhiều như vậy…”

Chử Điềm không nghe thấy, cũng không ngẩng đầu khỏi chiếc

túi, không đựng đủ thì để anh xách tay, dù sao cũng có xe đến đón.

Từ Nghi biết tính tình cô cố chấp, cũng không ngăn cản nữa.

Thu dọn đồ đạc xong, hai người an tĩnh ngồi xuống bàn ăn cơm.

Sau đó Chử Điềm đứng dậy đi rửa chén, cả căn nhà chỉ còn tiếng
nước chảy thật nhỏ và tiếng chén bát va chạm vào nhau.

Lòng Chử Điềm xốn xang, suýt nữa làm vỡ một cái chén. Lúc rửa

được một nửa, cô thò đầu qua cửa bếp nhìn ra ngoài, phát hiện Từ
Nghi đang cúi đầu kiểm tra khóa cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.