BẦY HẠC - Trang 196

nước, công ty cử các cô đến hẳn là muốn bồi dưỡng các cô, dự trữ
nhân lực. Vì vậy, Chử Điềm không hề chống đối khóa học này như
khóa huấn luyện quân sự.

Buổi chiều tan sở, một mình Chử Điềm ăn mứt hồ lô đứng ven

đường chờ xe buýt. Lẽ ra định đi chung với Phùng Kiêu Kiêu, thế
nhưng cô nàng bé bỏng ấy lại bị mẹ cô ấy sắp xếp cho đi xem mắt.

Ăn mứt xong, chuyến xe cô đợi vẫn còn chưa đến, Chử Điềm rảnh

rỗi đến mức buồn chán, định bụng đi dạo siêu thị gần đó, mua chút
thực phẩm, thuận đường đi xe điện ngầm về nhà. Đang lúc cô vừa
đi vừa thầm tính xem buổi tối ăn gì thì một chiếc Volkswagen
Phaeton bất chợt chạy đến bên cạnh cô.

Chử Điềm bị chiếc xe này làm giật mình, đến khi cô thấy rõ chủ xe

là ai, nhất thời híp mắt lại. Là tên Triệu Hiểu Khải, anh ta hạ cửa
kiếng xe xuống, gỡ mắt kiếng ra, cào cào mái tóc tự cho là rất điển
trai, sau đó nở một nụ cười với cô.

Chử Điềm nhìn anh ta, thiếu chút nữa không nhịn được mà bật

cười. Mấy ngày không gặp, kiểu tóc vốn nghiêm chỉnh đã biến thành
phong cách mào gà, còn làn da trông trắng nõn mịn màng không
biết đã được tẩy đi bao nhiêu lớp da chết nữa. Tóm lại, từ trong ra
ngoài hiện rõ vẻ ẻo lả như phụ nữ.

Nhìn anh ta, Chử Điềm cảm thấy khó chịu từ tận đáy lòng, nhất là

hôm trở về từ thành phố T, tên này ngồi sau cứ giơ chân đạp vào ghế
cô, thật sự rất ghê tởm. Nhưng mà dù sao cũng là đồng nghiệp, cô
kiềm chế sự phản cảm lại, ra vẻ thoải mái, thờ ơ bắt chuyện chào hỏi
anh ta:

“Có chuyện gì không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.