BẦY HẠC - Trang 318

nay sau khi dùng cơm xong, anh và Cố Hoài Việt vào thư phòng nói
chuyện một lát, thuận tiện xin anh ấy nghỉ phép cuối năm. Tính đến
cuối năm nay, anh và Chử Điềm đã kết hôn được một năm, nói
chính xác là đã lĩnh giấy đăng kí kết hôn được một năm rồi, nhưng
đến nay vẫn chưa tổ chức đám cưới.

Ban đầu lúc đăng ký kết hôn, mẹ Chử Điềm đang nằm viện, vốn

định đợi sức khỏe bà khá hơn một chút mới tổ chức lễ cưới. Nhưng
sau đó bệnh tình bà nặng thêm, không bao lâu thì qua đời. Cảm xúc
Chử Điềm rất tệ, mà mẹ vừa qua đời chưa bao lâu đã đãi tiệc cưới
cũng không thích hợp lắm. Không ngờ vẫn kéo dài đến bây giờ. Lẽ
ra năm nay anh vừa được điều đến đơn vị mới không nên xin phép
nghỉ, nhưng Cố Hoài Việt nghe lý do của anh, vẫn phê chuẩn, điều
này khiến Từ Nghi cảm ơn từ tận đáy lòng. Anh muốn cho cô một lễ
cưới, việc này anh vốn suy nghĩ đã lâu rồi, cuối cùng hôm nay cũng
có tin mừng, anh bỗng có cảm giác an nhàn mà trước nay chưa từng
có.

“Này, sao không nói nữa? Ngủ rồi hả?”

Nhận thấy Từ Nghi im lặng quá lâu, Chử Điềm bèn gọi anh. Từ

Nghi hoàn hồn, nghiêng đầu sang, bỗng nhiên anh cầm tay cô. Chử
Điềm bị hành động này của anh làm giật mình, may mắn là lúc này
đang dừng xe chờ đèn đỏ. Đang định nói anh vài câu, quay sang lại
phát hiện anh đang chăm chú nhìn cô không hề chớp mắt, trong vẻ
an tĩnh mang theo sự dịu dàng và yêu thương không hề che giấu.

Ánh đèn ven đường ngoài cửa sổ vút qua mắt anh, đồng thời

cũng mê hoặc đôi mắt cô. Chử Điềm chớp mắt, cho rằng mình nhìn
lầm, nhưng Từ Nghi cười, khẽ khàng nói:

“Điềm Điềm, hôm nay anh rất vui.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.